Trong một gian phòng không mở đèn, Hàn Tử Tây lặng im không tiếng động đứng cạnh cửa sổ. Ánh trăng xuyên thấu qua bệ cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô, trông thật lạnh lùng. Phản chiếu trên nền thân thể mỏng manh ấy , được ánh trăng kéo dài ra! Gió đêm của mùa hè, mang theo một chút hơi mát, thổi bay những sợi tóc của cô, chặn lại tầm nhìn của ai đó đang muốn ngó đến. Răng rắc! Sau lưng có tiếng cửa phòng mở ra, Hàn Tử Tây nắm chặt tay phía dưới, lại rất nhanh buông ra – là hắn đến đây sao! Tiếng giày da đánh trên nền đất, theo tiết tấu rõ ràng, cùng với tính tình của hắn rất giống nhau, lười biếng không đếm xỉa tới. Theo tiếng bước chân tới gần, không lâu sau ở sau lưng có nguồn nhiệt gần sát,tiếng nói mị hoặc sau tai vang lên: "Chờ đã lâu rồi sao?" "Thiếu gia đã trở lại!" Giọng nói của Hàn Tử Tây trước sau như một vẫn nhẹ nhàng, phảng phất như trên thế gian này mọi việc cũng không thể tác động đến cô. Đối với lời hỏi của cô, Sở Trạm Đông không bận tâm mà hỏi vấn đề khác: "…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...