Chuẩn bịsang thu, nhiệt độ thành phố C vẫn còn rất nóng, có thể nghe thấy tiếngphả từng đợt khí lạnh rì rì của điều hòa nhiệt độ, dần dần sẽ có một cảm giác phiền chán.Hạ An Nhiên ngồi một chỗ, thầm nghĩ bật điều hòa hay không cũng chẳng khác là bao.Cảm giác mồ hôi dính nhớp nháp chẳng hề biến mất, nhất là chỗ tiếp xúcvới thân thể, cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt.Giờ phút này, cô mới hiểu ra, cái gì gọi là “đứng ngồi không yên”.Nếu mùi vịkhông thoải mái này là “đứng ngồi không yên”, như vậy, ánh mắt của người ngồi đối diện cô kia, thì phải thực sự khiến cô như đứng đống lửa, nhưngồi đống than .Ngồi đối diện Hạ An Nhiên là một người đàn ông.Một người đàn ông trung niên.Bụng biahơi to, thân mặc bộ cảnh phục mùa hè ngắn tay, mỏng màu lam có chút bósát, nhưng trên mặt nở một nụ cười thân thiện thường thấy của các chúcảnh sát.Cho dù làtươi cười, dễ gần nhưng cũng chẳng thể trấn an được tâm trạng buồn bựccủa Hạ An Nhiên lúc này. Chẳng phải người nào cũng có thể lý giải đượctâm tình của…
Tác giả: