Mẹ Nại Nại nói: “ Chuyệnnày của hai đứa mẹ không quản nổi, nếu như con muốn ly hôn thì cứ ly hôn, lyhôn xong thì thuê một chiếc xe chở tất cả đồ gia dụng, điện máy về.” Chỉ một câu nói của mẫu thân đại nhân, Tần Nại Nại lập tức coi như thánh chỉ,cầm theo hộ khẩu, giấy đăng kí kết hôn, chứng minh thư cuống cuồng chạy tới toàán nhân dân làm thủ tục xin ly hôn. Chỉ có mình cô tới, toà án người ta không cho phép ly hôn, Nại Nại vô cùng kínhphục trước thái độ nghiêm túc, đầy trách nhiệm của đồng chí nhân viên làm việctại toà án, nhưng cô vẫn nhất định phải ly hôn. Vào đại học, đi làm, kết hôn. Cả đời của Nại Nại đều được người khác sắp đặt,đường đi nước bước. Mỗi một bước đi đều do mẹ Nại Nại đứng phía trước an bàisẵn, hoặc đều do Lữ Nghị dẫn đường, cô vĩnh viễn chỉ là kẻ bước theo sau màthôi, căn bản không cần phải động não nghĩ ngợi, suy tư là vì sao lại thế hayrốt cuộc phải làm thế nào. Chỉ duy có lần này, cô muốn kiên quyết dù chỉ một lần. Thực ra hôm ấy, Nại Nại chỉ nhìn thấy hai bóng…
Tác giả: