Nó hiện đang là cô gái 10 tuổi, 1 người con gái vô tư, luôn nở trên môi nụ cười, ngay lúc này đây nó thật sự đang rất hạnh phúc, vì sao hạnh phúc ư, vì nó có 1 gia đình ấm áp, ba mẹ thương nhau, đặc biệt là vô cùng chiều chuộng nó. Nhưng không nó đã sai lầm. Vào 1 đêm định mệnh, mẹ nó phát hiện ba nó đang ngoại tình, mẹ nó đã khóc rất nhiều, đêm ấy là 1 đêm kinh hoàng nhất đối với nó vì nó biết được 1 sự thật mà tất cả mọi người đã giấu nó trong 10 năm qua:-Sao anh lại dấu tôi, tôi chưa đủ tốt để được anh yêu ư, mấy năm qua sống chung trong 1 ngôi nhà anh vẫn không có tình cảm với tôi sao, anh nói đi._Mẹ vừa khóc vừa kéo áo ba nó lại. -Cô im đi, tôi đã thật sự mệt mỏi rồi, tôi cảm ơn cô vì thời gian qua đã nuôi đứa con gái của tôi, bây giờ thì tôi lấy lại nó, còn cô biến ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức._Ba nó quát lên, ở ngoài cửa nó đang thắc mắc tại sao ba nó lại nói vậy, còn mẹ nó nữa, sao lại hỏi ba nó những câu khó hiểu đó, chẳng lẽ 2 người đó không yêu nhau sao. -Anh làm ơn đừng…
Chương 27: Tìm được người
Yêu Tôi, Khó Lắm HảTác giả: Thu HiềnNó hiện đang là cô gái 10 tuổi, 1 người con gái vô tư, luôn nở trên môi nụ cười, ngay lúc này đây nó thật sự đang rất hạnh phúc, vì sao hạnh phúc ư, vì nó có 1 gia đình ấm áp, ba mẹ thương nhau, đặc biệt là vô cùng chiều chuộng nó. Nhưng không nó đã sai lầm. Vào 1 đêm định mệnh, mẹ nó phát hiện ba nó đang ngoại tình, mẹ nó đã khóc rất nhiều, đêm ấy là 1 đêm kinh hoàng nhất đối với nó vì nó biết được 1 sự thật mà tất cả mọi người đã giấu nó trong 10 năm qua:-Sao anh lại dấu tôi, tôi chưa đủ tốt để được anh yêu ư, mấy năm qua sống chung trong 1 ngôi nhà anh vẫn không có tình cảm với tôi sao, anh nói đi._Mẹ vừa khóc vừa kéo áo ba nó lại. -Cô im đi, tôi đã thật sự mệt mỏi rồi, tôi cảm ơn cô vì thời gian qua đã nuôi đứa con gái của tôi, bây giờ thì tôi lấy lại nó, còn cô biến ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức._Ba nó quát lên, ở ngoài cửa nó đang thắc mắc tại sao ba nó lại nói vậy, còn mẹ nó nữa, sao lại hỏi ba nó những câu khó hiểu đó, chẳng lẽ 2 người đó không yêu nhau sao. -Anh làm ơn đừng… Chưa tiếp thu được câu nói của Thái Danh, thì điện thoại Anh Khang vang lên.-Con nghe, thưa ba.-...-Vâng, con về liền._Cúp máy xong hắn đi thẳng ra gara lấy xe, hắn có linh cảm điều ba hắn sắp nói không được tốt lắm....Tại nhà hắn.-Con về rồi._Hắn cuối đầu chào.-Con ngồi đi, ta có chuyện muốn nói, ta đã tìm được người hại chết mẹ con, nhưng...-Nhưng sao hả ba?_Hắn chờ đợi.-Người đó lại là người con gái con đang yêu. Con có thể tránh xa cô bé đó ra được không?Anh Khang khựng lại vài giây, không phải chứ.Hắn nhìn ba mình, hắn cầu mong cho điều mình vừa nghe thấy chỉ là sự nhầm lẫn.-Ba nói...ai là người hại chết mẹ con?-Là...Huỳnh Phương Trúc.Đôi mắt hình dung ra một sự thật quái ác. Người mà hắn luôn cố tìm kiếm 2 năm qua để trả thù chẳng lẽ lại là người con gái hắn yêu và ở chung một nhà với hắn sao?Còn sự thật nào đau lòng hơn nữa không?...Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang đi đâu và sẽ đi về đâu.Những lời nói của ba hắn cứ ong ong trong đầu, có thực sự nó là người đã hại chết mẹ hắn không? ...Bước vào một quán bar.Anh Khang gọi những loại rượu mạnh nhất, hắn khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên gò má, động lại ở khóe miệng, cho hắn cảm nhận được vị mặn của nước mắt.Cổ họng nghẹn đắng, hắn không thốt nổi nên lời.-Sau mày lại ở đây?_Thiên Bảo mệt mỏi ngồi xuống đối diện với hắn.-Tao đã tìm được người hại mẹ tao 2 năm trước rồi.-Tốt rồi._Thiên Bảo vô tình thốt ra 2 chữ.Hắn cười, như chưa từng được cười. Thiên Bảo theo dõi ánh mắt của Anh Khang, nếu đã tìm ra thì quá tốt, nhưng...tại sao, trong đôi mắt của hắn lại chứa đựng đầy vẻ đau khổ thế kia. Với tài suy đoán, anh có thể nhận ra điều không hay trong ánh nhìn đầy vẻ thống khổ ấy.-Vậy...người đó là ai?-Phương Trúc.-Phương...Phương Trúc. Không thể nào, em ấy đã ở cạnh tao máy năm nay, tại sao mày nghĩ đó là Phương Trúc._Thiên Bảo tức giận quát.-Là ba tao nói. Mày nghĩ tao vui lắm à. Haha. ừ tao vui lắm._Anh Khang cười như điên dại nhưng nước mắt lại tràn ra.Hắn oán trách nó vì sao lại hại chết mẹ hắn khiến gia đình hắn mất đi hạnh phúc.Thiên Bảo không nói gì nữa, chạy thật nhanh về nhà, lúc nãy đi tìm nó nhưng Thái Danh đã tìm được rồi.Thiên Bảo không tin người giết mẹ hắn lại là nó, Không bao giờ tin được....
Chưa tiếp thu được câu nói của Thái Danh, thì điện thoại Anh Khang vang lên.
-Con nghe, thưa ba.
-...
-Vâng, con về liền._Cúp máy xong hắn đi thẳng ra gara lấy xe, hắn có linh cảm điều ba hắn sắp nói không được tốt lắm.
...
Tại nhà hắn.
-Con về rồi._Hắn cuối đầu chào.
-Con ngồi đi, ta có chuyện muốn nói, ta đã tìm được người hại chết mẹ con, nhưng...
-Nhưng sao hả ba?_Hắn chờ đợi.
-Người đó lại là người con gái con đang yêu. Con có thể tránh xa cô bé đó ra được không?
Anh Khang khựng lại vài giây, không phải chứ.
Hắn nhìn ba mình, hắn cầu mong cho điều mình vừa nghe thấy chỉ là sự nhầm lẫn.
-Ba nói...ai là người hại chết mẹ con?
-Là...Huỳnh Phương Trúc.
Đôi mắt hình dung ra một sự thật quái ác. Người mà hắn luôn cố tìm kiếm 2 năm qua để trả thù chẳng lẽ lại là người con gái hắn yêu và ở chung một nhà với hắn sao?
Còn sự thật nào đau lòng hơn nữa không?
...
Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang đi đâu và sẽ đi về đâu.
Những lời nói của ba hắn cứ ong ong trong đầu, có thực sự nó là người đã hại chết mẹ hắn không?
...
Bước vào một quán bar.
Anh Khang gọi những loại rượu mạnh nhất, hắn khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên gò má, động lại ở khóe miệng, cho hắn cảm nhận được vị mặn của nước mắt.
Cổ họng nghẹn đắng, hắn không thốt nổi nên lời.
-Sau mày lại ở đây?_Thiên Bảo mệt mỏi ngồi xuống đối diện với hắn.
-Tao đã tìm được người hại mẹ tao 2 năm trước rồi.
-Tốt rồi._Thiên Bảo vô tình thốt ra 2 chữ.
Hắn cười, như chưa từng được cười. Thiên Bảo theo dõi ánh mắt của Anh Khang, nếu đã tìm ra thì quá tốt, nhưng...tại sao, trong đôi mắt của hắn lại chứa đựng đầy vẻ đau khổ thế kia. Với tài suy đoán, anh có thể nhận ra điều không hay trong ánh nhìn đầy vẻ thống khổ ấy.
-Vậy...người đó là ai?
-Phương Trúc.
-Phương...Phương Trúc. Không thể nào, em ấy đã ở cạnh tao máy năm nay, tại sao mày nghĩ đó là Phương Trúc._Thiên Bảo tức giận quát.
-Là ba tao nói. Mày nghĩ tao vui lắm à. Haha. ừ tao vui lắm._Anh Khang cười như điên dại nhưng nước mắt lại tràn ra.
Hắn oán trách nó vì sao lại hại chết mẹ hắn khiến gia đình hắn mất đi hạnh phúc.
Thiên Bảo không nói gì nữa, chạy thật nhanh về nhà, lúc nãy đi tìm nó nhưng Thái Danh đã tìm được rồi.
Thiên Bảo không tin người giết mẹ hắn lại là nó, Không bao giờ tin được.
...
Yêu Tôi, Khó Lắm HảTác giả: Thu HiềnNó hiện đang là cô gái 10 tuổi, 1 người con gái vô tư, luôn nở trên môi nụ cười, ngay lúc này đây nó thật sự đang rất hạnh phúc, vì sao hạnh phúc ư, vì nó có 1 gia đình ấm áp, ba mẹ thương nhau, đặc biệt là vô cùng chiều chuộng nó. Nhưng không nó đã sai lầm. Vào 1 đêm định mệnh, mẹ nó phát hiện ba nó đang ngoại tình, mẹ nó đã khóc rất nhiều, đêm ấy là 1 đêm kinh hoàng nhất đối với nó vì nó biết được 1 sự thật mà tất cả mọi người đã giấu nó trong 10 năm qua:-Sao anh lại dấu tôi, tôi chưa đủ tốt để được anh yêu ư, mấy năm qua sống chung trong 1 ngôi nhà anh vẫn không có tình cảm với tôi sao, anh nói đi._Mẹ vừa khóc vừa kéo áo ba nó lại. -Cô im đi, tôi đã thật sự mệt mỏi rồi, tôi cảm ơn cô vì thời gian qua đã nuôi đứa con gái của tôi, bây giờ thì tôi lấy lại nó, còn cô biến ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức._Ba nó quát lên, ở ngoài cửa nó đang thắc mắc tại sao ba nó lại nói vậy, còn mẹ nó nữa, sao lại hỏi ba nó những câu khó hiểu đó, chẳng lẽ 2 người đó không yêu nhau sao. -Anh làm ơn đừng… Chưa tiếp thu được câu nói của Thái Danh, thì điện thoại Anh Khang vang lên.-Con nghe, thưa ba.-...-Vâng, con về liền._Cúp máy xong hắn đi thẳng ra gara lấy xe, hắn có linh cảm điều ba hắn sắp nói không được tốt lắm....Tại nhà hắn.-Con về rồi._Hắn cuối đầu chào.-Con ngồi đi, ta có chuyện muốn nói, ta đã tìm được người hại chết mẹ con, nhưng...-Nhưng sao hả ba?_Hắn chờ đợi.-Người đó lại là người con gái con đang yêu. Con có thể tránh xa cô bé đó ra được không?Anh Khang khựng lại vài giây, không phải chứ.Hắn nhìn ba mình, hắn cầu mong cho điều mình vừa nghe thấy chỉ là sự nhầm lẫn.-Ba nói...ai là người hại chết mẹ con?-Là...Huỳnh Phương Trúc.Đôi mắt hình dung ra một sự thật quái ác. Người mà hắn luôn cố tìm kiếm 2 năm qua để trả thù chẳng lẽ lại là người con gái hắn yêu và ở chung một nhà với hắn sao?Còn sự thật nào đau lòng hơn nữa không?...Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang đi đâu và sẽ đi về đâu.Những lời nói của ba hắn cứ ong ong trong đầu, có thực sự nó là người đã hại chết mẹ hắn không? ...Bước vào một quán bar.Anh Khang gọi những loại rượu mạnh nhất, hắn khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên gò má, động lại ở khóe miệng, cho hắn cảm nhận được vị mặn của nước mắt.Cổ họng nghẹn đắng, hắn không thốt nổi nên lời.-Sau mày lại ở đây?_Thiên Bảo mệt mỏi ngồi xuống đối diện với hắn.-Tao đã tìm được người hại mẹ tao 2 năm trước rồi.-Tốt rồi._Thiên Bảo vô tình thốt ra 2 chữ.Hắn cười, như chưa từng được cười. Thiên Bảo theo dõi ánh mắt của Anh Khang, nếu đã tìm ra thì quá tốt, nhưng...tại sao, trong đôi mắt của hắn lại chứa đựng đầy vẻ đau khổ thế kia. Với tài suy đoán, anh có thể nhận ra điều không hay trong ánh nhìn đầy vẻ thống khổ ấy.-Vậy...người đó là ai?-Phương Trúc.-Phương...Phương Trúc. Không thể nào, em ấy đã ở cạnh tao máy năm nay, tại sao mày nghĩ đó là Phương Trúc._Thiên Bảo tức giận quát.-Là ba tao nói. Mày nghĩ tao vui lắm à. Haha. ừ tao vui lắm._Anh Khang cười như điên dại nhưng nước mắt lại tràn ra.Hắn oán trách nó vì sao lại hại chết mẹ hắn khiến gia đình hắn mất đi hạnh phúc.Thiên Bảo không nói gì nữa, chạy thật nhanh về nhà, lúc nãy đi tìm nó nhưng Thái Danh đã tìm được rồi.Thiên Bảo không tin người giết mẹ hắn lại là nó, Không bao giờ tin được....