Chân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm…
Chương 17: Anh có tin.....những người sống ở ngàn năm sau sẽ đến nơi này không?
Vương Gia Phúc HắcTác giả: Sói Hấp DẫnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngChân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm… Người bên cạnh im lặng, như đang ngủ, Nhan Sắc Sắc cũng nằm xuống, mang theo nụ cười chậm rãi bước vào mộng đẹp.Một đêm mưa tầm tã, buổi sáng, không trung còn tí tách rơi những hạt mưa nhỏ, người đi trên đường rất ít, có lẽ là vì trời mưa! Trên mặt đường thỉnh thoảng xuất hiện vài vũng nước nhỏ, Nhan Sắc Sắc rất không thục nữ nhảy vào, đá nước văng đi khắp nơi, nàng đùa như không có giới hạn, vui vẻ cười, đi sau là một người đàn ông áo trắng, nhìn vẻ láu lỉnh c*̉a nàng, trên mặt lộ ra nụ cười điềm đạm.Không khí quá tươi mát, đây là cơn mưa đầu tiên kể từ khi Nhan Sắc Sắc tới nơi này, cơn mưa c*̃ng như những cơn mưa hàng ngàn năm sau, nhẹ nhàng mà thoải mái, không nhanh không chậm rơi, dịu dàng dừng trên mặt, như kích thích những gợn sóng tâm tư. Một trận gió nhẹ thổi qua, cảm giác mát rượi hơi lạnh."Chàng có tin trong khi triều đại này đang diễn ra, thì c*̃ng có một triều đại khác ở ngàn năm sau c*̃ng đang diễn ra?" Nhan Sắc Sắc không biết vì sao nàng lại hỏi hắn. Có lẽ vì cơn mưa bây giờ làm nàng có cảm giác đang đứng trong cơn mưa hàng ngàn năm sau, là bởi vì nhớ nhà sao?Nhan Sắc Sắc cũng không dám bộc lộ những cử chỉ và lời ăn tiếng nói hiện đại, nàng sợ sẽ bị người khác nhìn như một kẻ thần kinh, kẻ điên! Có một lần vô tình nói ra một vài từ ngữ họ không biết, họ dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, từ đó trở đi nàng rất cẩn thận.Thật ra hỏi như vậy cũng chỉ vì muốn nhìn xem «người thời đại c*̃» như hắn có suy nghĩ thế nào.Sở Dạ sóng vai đi c*̀ng nàng, sau một đêm, quan hệ giữa họ đã trở nên vi diệu, như là – bàn tay Sở Dạ nắm tay Nhan Sắc Sắc có vẻ đương nhiên hơn."Tin." Sở Dạ cười nhẹ. Nụ cười trong sáng, trong mắt cũng mang theo một tia chân thành."Vì sao anh tin?" Nhan Sắc Sắc cảm thấy kỳ quái, nếu là người khác nhất định sẽ cho là nàng điên rồi."Nhân thế này, có rất nhiều chuyện không thể đoán trước." Sở Dạ nói đây thì dừng một chút, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi tiếp, "Ví như tình yêu!"Nhan Sắc Sắc không biết hắn đang nói gì, điều hắn nói cũng không phải thứ nàng đang quan tâm, lại hỏi một câu, "Chàng cảm thấy, một người ở ngàn năm sau theo một con đường nào đó đến một quốc gia, hay một vương triều chỉ có ở ngàn năm trước, điều đó có thể không?"Nhan Sắc Sắc muốn biết, ở nơi kỳ lạ này, có bao nhiêu người tin lời nàng nói."Ta tin!" Giọng Sở Dạ kiên định. Dừng bước, nhìn người bên cạnh – Nhan Sắc Sắc - thấp hơn hắn một cái đầu, nói khẽ: "Thế gian quá nhiều chuyện kỳ diệu, nhưng tất cả đều có liên hệ, chỉ vì duyên phận. Nếu duyên đã hết. . . . . ." Nói đến đây giọng hắn bỗng lặng đi, sau đó cười khổ: "Mọi liên hệ kia sẽ biến mất không còn tồn tại."
Người bên cạnh im lặng, như đang ngủ, Nhan Sắc Sắc cũng nằm xuống, mang theo nụ cười chậm rãi bước vào mộng đẹp.
Một đêm mưa tầm tã, buổi sáng, không trung còn tí tách rơi những hạt mưa nhỏ, người đi trên đường rất ít, có lẽ là vì trời mưa! Trên mặt đường thỉnh thoảng xuất hiện vài vũng nước nhỏ, Nhan Sắc Sắc rất không thục nữ nhảy vào, đá nước văng đi khắp nơi, nàng đùa như không có giới hạn, vui vẻ cười, đi sau là một người đàn ông áo trắng, nhìn vẻ láu lỉnh c*̉a nàng, trên mặt lộ ra nụ cười điềm đạm.
Không khí quá tươi mát, đây là cơn mưa đầu tiên kể từ khi Nhan Sắc Sắc tới nơi này, cơn mưa c*̃ng như những cơn mưa hàng ngàn năm sau, nhẹ nhàng mà thoải mái, không nhanh không chậm rơi, dịu dàng dừng trên mặt, như kích thích những gợn sóng tâm tư. Một trận gió nhẹ thổi qua, cảm giác mát rượi hơi lạnh.
"Chàng có tin trong khi triều đại này đang diễn ra, thì c*̃ng có một triều đại khác ở ngàn năm sau c*̃ng đang diễn ra?" Nhan Sắc Sắc không biết vì sao nàng lại hỏi hắn. Có lẽ vì cơn mưa bây giờ làm nàng có cảm giác đang đứng trong cơn mưa hàng ngàn năm sau, là bởi vì nhớ nhà sao?
Nhan Sắc Sắc cũng không dám bộc lộ những cử chỉ và lời ăn tiếng nói hiện đại, nàng sợ sẽ bị người khác nhìn như một kẻ thần kinh, kẻ điên! Có một lần vô tình nói ra một vài từ ngữ họ không biết, họ dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, từ đó trở đi nàng rất cẩn thận.
Thật ra hỏi như vậy cũng chỉ vì muốn nhìn xem «người thời đại c*̃» như hắn có suy nghĩ thế nào.
Sở Dạ sóng vai đi c*̀ng nàng, sau một đêm, quan hệ giữa họ đã trở nên vi diệu, như là – bàn tay Sở Dạ nắm tay Nhan Sắc Sắc có vẻ đương nhiên hơn.
"Tin." Sở Dạ cười nhẹ. Nụ cười trong sáng, trong mắt cũng mang theo một tia chân thành.
"Vì sao anh tin?" Nhan Sắc Sắc cảm thấy kỳ quái, nếu là người khác nhất định sẽ cho là nàng điên rồi.
"Nhân thế này, có rất nhiều chuyện không thể đoán trước." Sở Dạ nói đây thì dừng một chút, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi tiếp, "Ví như tình yêu!"
Nhan Sắc Sắc không biết hắn đang nói gì, điều hắn nói cũng không phải thứ nàng đang quan tâm, lại hỏi một câu, "Chàng cảm thấy, một người ở ngàn năm sau theo một con đường nào đó đến một quốc gia, hay một vương triều chỉ có ở ngàn năm trước, điều đó có thể không?"
Nhan Sắc Sắc muốn biết, ở nơi kỳ lạ này, có bao nhiêu người tin lời nàng nói.
"Ta tin!" Giọng Sở Dạ kiên định. Dừng bước, nhìn người bên cạnh – Nhan Sắc Sắc - thấp hơn hắn một cái đầu, nói khẽ: "Thế gian quá nhiều chuyện kỳ diệu, nhưng tất cả đều có liên hệ, chỉ vì duyên phận. Nếu duyên đã hết. . . . . ." Nói đến đây giọng hắn bỗng lặng đi, sau đó cười khổ: "Mọi liên hệ kia sẽ biến mất không còn tồn tại."
Vương Gia Phúc HắcTác giả: Sói Hấp DẫnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngChân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm… Người bên cạnh im lặng, như đang ngủ, Nhan Sắc Sắc cũng nằm xuống, mang theo nụ cười chậm rãi bước vào mộng đẹp.Một đêm mưa tầm tã, buổi sáng, không trung còn tí tách rơi những hạt mưa nhỏ, người đi trên đường rất ít, có lẽ là vì trời mưa! Trên mặt đường thỉnh thoảng xuất hiện vài vũng nước nhỏ, Nhan Sắc Sắc rất không thục nữ nhảy vào, đá nước văng đi khắp nơi, nàng đùa như không có giới hạn, vui vẻ cười, đi sau là một người đàn ông áo trắng, nhìn vẻ láu lỉnh c*̉a nàng, trên mặt lộ ra nụ cười điềm đạm.Không khí quá tươi mát, đây là cơn mưa đầu tiên kể từ khi Nhan Sắc Sắc tới nơi này, cơn mưa c*̃ng như những cơn mưa hàng ngàn năm sau, nhẹ nhàng mà thoải mái, không nhanh không chậm rơi, dịu dàng dừng trên mặt, như kích thích những gợn sóng tâm tư. Một trận gió nhẹ thổi qua, cảm giác mát rượi hơi lạnh."Chàng có tin trong khi triều đại này đang diễn ra, thì c*̃ng có một triều đại khác ở ngàn năm sau c*̃ng đang diễn ra?" Nhan Sắc Sắc không biết vì sao nàng lại hỏi hắn. Có lẽ vì cơn mưa bây giờ làm nàng có cảm giác đang đứng trong cơn mưa hàng ngàn năm sau, là bởi vì nhớ nhà sao?Nhan Sắc Sắc cũng không dám bộc lộ những cử chỉ và lời ăn tiếng nói hiện đại, nàng sợ sẽ bị người khác nhìn như một kẻ thần kinh, kẻ điên! Có một lần vô tình nói ra một vài từ ngữ họ không biết, họ dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, từ đó trở đi nàng rất cẩn thận.Thật ra hỏi như vậy cũng chỉ vì muốn nhìn xem «người thời đại c*̃» như hắn có suy nghĩ thế nào.Sở Dạ sóng vai đi c*̀ng nàng, sau một đêm, quan hệ giữa họ đã trở nên vi diệu, như là – bàn tay Sở Dạ nắm tay Nhan Sắc Sắc có vẻ đương nhiên hơn."Tin." Sở Dạ cười nhẹ. Nụ cười trong sáng, trong mắt cũng mang theo một tia chân thành."Vì sao anh tin?" Nhan Sắc Sắc cảm thấy kỳ quái, nếu là người khác nhất định sẽ cho là nàng điên rồi."Nhân thế này, có rất nhiều chuyện không thể đoán trước." Sở Dạ nói đây thì dừng một chút, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi tiếp, "Ví như tình yêu!"Nhan Sắc Sắc không biết hắn đang nói gì, điều hắn nói cũng không phải thứ nàng đang quan tâm, lại hỏi một câu, "Chàng cảm thấy, một người ở ngàn năm sau theo một con đường nào đó đến một quốc gia, hay một vương triều chỉ có ở ngàn năm trước, điều đó có thể không?"Nhan Sắc Sắc muốn biết, ở nơi kỳ lạ này, có bao nhiêu người tin lời nàng nói."Ta tin!" Giọng Sở Dạ kiên định. Dừng bước, nhìn người bên cạnh – Nhan Sắc Sắc - thấp hơn hắn một cái đầu, nói khẽ: "Thế gian quá nhiều chuyện kỳ diệu, nhưng tất cả đều có liên hệ, chỉ vì duyên phận. Nếu duyên đã hết. . . . . ." Nói đến đây giọng hắn bỗng lặng đi, sau đó cười khổ: "Mọi liên hệ kia sẽ biến mất không còn tồn tại."