Chân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm…
Chương 30: Hết thảy cũng chỉ là mưu kế
Vương Gia Phúc HắcTác giả: Sói Hấp DẫnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngChân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm… Nhan Sắc Sắc khó hiểu nâng mắt nhìn lại, tay áo nam tử áo trắng bay lượn, thong thả bước tới, mắt mang theo nỗi lo lắng, cau mày, môi hơi cong, nhìn thấy Nhan Sắc Sắc, chút tái nhợt trên mặt cũng chuyển thành nét tươi cười, rất nhạt, rất nhẹ. Sở Ngạn ngơ ngác nhìn dáng vẻ Sở Dạ xuống ngựa, y từng một mực cho rằng Sở Dạ là con gái, mới trước đây thôi, rất nhiều hoàng tử đều lập lời thề lớn lên phải nên duyên với Sở Dạ, chậm rãi lớn lên mới tin tưởng Sở Dạ hoàn toàn là nam, không biết đã có bao nhiêu hoàng tử tan nát cõi lòng.Đương nhiên, đây chỉ là một chuyện nhỏ trong hậu cung, chậm rãi trưởng thành, mới thấy buồn cười."Lục đệ, cuối c*̀ng ta c*̃ng hiểu được vì sao trước đây, các huynh đệ sẵn sàng vì đệ mà đánh nhau vỡ đầu, chảy máu." Nhớ tới chuyện này Sở Ngạn vẫn cảm thấy, lúc nhỏ là tốt nhất, anh em ở cùng nhau, chưa xảy ra nhiều lục đục, đơn thuần là hạnh phúc.Sở Dạ mỉm cười, "Tự dưng nhắc lại chuyện còn nhỏ làm chi?"Không hề mất vui, cũng không hề tức giận. Đó là chỗ lợi hại c*̉a Sở Dạ, có lẽ ngay cả sống chết, hắn c*̃ng có thể nhẹ nhàng nói như đang bàn chuyện ngắm hoa."Chết ở trong tay đệ, coi như ta chết mà không uổng." Sở Ngạn cười với hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.Sở Dạ không hề cử động, đứng tại chỗ nhìn Nhan Sắc Sắc."Đừng giết hắn, được không?" Nhan Sắc Sắc rụt rè hỏi.Sở Dạ không nói, hắn biết rõ tính cách đại ca hắn, tính tình táo bạo, nhưng cũng là kẻ trọng tình trọng nghĩa, hắn cũng không muốn giết y."Đại ca, đã bao giờ đệ nói muốn giết huynh chưa?" Sở Dạ hỏi lại.Sở Ngạn mở to mắt sững sờ, huy động nhân lực nhiều như vậy không phải vì giết y? Y bắt cóc Vương phi c*̉a hắn mà hắn không hận? Vì để lấy được chứng cứ phạm tội c*̉a hắn, y đã giết nhiều người vô tội như vậy, hắn vẫn không hận y?"Đại ca, huynh tin hay không c*̃ng được, cưỡi con ngựa này chạy đi, đến sáng mai, phụ hoàng vào triều là có thể bình an vô sự." Sở Dạ đưa ngựa cho Sở Ngạn.Sở Ngạn cũng không chút khách khí, cầm dây cương, lên ngựa phóng đi.Hoàng đế không hề hạ chỉ giết Sở Ngạn, tất cả chẳng qua là phô trương thanh thế, Hoàng đế chỉ muốn tìm y có việc, tiếc là đã bị Sở Dạ biến thành Hoàng Thượng muốn giết y, nếu hôm sau vào triều mà y không đến, ông vua kia nhất định sẽ hoài nghi, không cần Sở Dạ phải nói, Hoàng đế sẽ không còn tin tưởng y nữa.
Nhan Sắc Sắc khó hiểu nâng mắt nhìn lại, tay áo nam tử áo trắng bay lượn, thong thả bước tới, mắt mang theo nỗi lo lắng, cau mày, môi hơi cong, nhìn thấy Nhan Sắc Sắc, chút tái nhợt trên mặt cũng chuyển thành nét tươi cười, rất nhạt, rất nhẹ. Sở Ngạn ngơ ngác nhìn dáng vẻ Sở Dạ xuống ngựa, y từng một mực cho rằng Sở Dạ là con gái, mới trước đây thôi, rất nhiều hoàng tử đều lập lời thề lớn lên phải nên duyên với Sở Dạ, chậm rãi lớn lên mới tin tưởng Sở Dạ hoàn toàn là nam, không biết đã có bao nhiêu hoàng tử tan nát cõi lòng.
Đương nhiên, đây chỉ là một chuyện nhỏ trong hậu cung, chậm rãi trưởng thành, mới thấy buồn cười.
"Lục đệ, cuối c*̀ng ta c*̃ng hiểu được vì sao trước đây, các huynh đệ sẵn sàng vì đệ mà đánh nhau vỡ đầu, chảy máu." Nhớ tới chuyện này Sở Ngạn vẫn cảm thấy, lúc nhỏ là tốt nhất, anh em ở cùng nhau, chưa xảy ra nhiều lục đục, đơn thuần là hạnh phúc.
Sở Dạ mỉm cười, "Tự dưng nhắc lại chuyện còn nhỏ làm chi?"
Không hề mất vui, cũng không hề tức giận. Đó là chỗ lợi hại c*̉a Sở Dạ, có lẽ ngay cả sống chết, hắn c*̃ng có thể nhẹ nhàng nói như đang bàn chuyện ngắm hoa.
"Chết ở trong tay đệ, coi như ta chết mà không uổng." Sở Ngạn cười với hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sở Dạ không hề cử động, đứng tại chỗ nhìn Nhan Sắc Sắc.
"Đừng giết hắn, được không?" Nhan Sắc Sắc rụt rè hỏi.
Sở Dạ không nói, hắn biết rõ tính cách đại ca hắn, tính tình táo bạo, nhưng cũng là kẻ trọng tình trọng nghĩa, hắn cũng không muốn giết y.
"Đại ca, đã bao giờ đệ nói muốn giết huynh chưa?" Sở Dạ hỏi lại.
Sở Ngạn mở to mắt sững sờ, huy động nhân lực nhiều như vậy không phải vì giết y? Y bắt cóc Vương phi c*̉a hắn mà hắn không hận? Vì để lấy được chứng cứ phạm tội c*̉a hắn, y đã giết nhiều người vô tội như vậy, hắn vẫn không hận y?
"Đại ca, huynh tin hay không c*̃ng được, cưỡi con ngựa này chạy đi, đến sáng mai, phụ hoàng vào triều là có thể bình an vô sự." Sở Dạ đưa ngựa cho Sở Ngạn.
Sở Ngạn cũng không chút khách khí, cầm dây cương, lên ngựa phóng đi.
Hoàng đế không hề hạ chỉ giết Sở Ngạn, tất cả chẳng qua là phô trương thanh thế, Hoàng đế chỉ muốn tìm y có việc, tiếc là đã bị Sở Dạ biến thành Hoàng Thượng muốn giết y, nếu hôm sau vào triều mà y không đến, ông vua kia nhất định sẽ hoài nghi, không cần Sở Dạ phải nói, Hoàng đế sẽ không còn tin tưởng y nữa.
Vương Gia Phúc HắcTác giả: Sói Hấp DẫnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngChân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm… Nhan Sắc Sắc khó hiểu nâng mắt nhìn lại, tay áo nam tử áo trắng bay lượn, thong thả bước tới, mắt mang theo nỗi lo lắng, cau mày, môi hơi cong, nhìn thấy Nhan Sắc Sắc, chút tái nhợt trên mặt cũng chuyển thành nét tươi cười, rất nhạt, rất nhẹ. Sở Ngạn ngơ ngác nhìn dáng vẻ Sở Dạ xuống ngựa, y từng một mực cho rằng Sở Dạ là con gái, mới trước đây thôi, rất nhiều hoàng tử đều lập lời thề lớn lên phải nên duyên với Sở Dạ, chậm rãi lớn lên mới tin tưởng Sở Dạ hoàn toàn là nam, không biết đã có bao nhiêu hoàng tử tan nát cõi lòng.Đương nhiên, đây chỉ là một chuyện nhỏ trong hậu cung, chậm rãi trưởng thành, mới thấy buồn cười."Lục đệ, cuối c*̀ng ta c*̃ng hiểu được vì sao trước đây, các huynh đệ sẵn sàng vì đệ mà đánh nhau vỡ đầu, chảy máu." Nhớ tới chuyện này Sở Ngạn vẫn cảm thấy, lúc nhỏ là tốt nhất, anh em ở cùng nhau, chưa xảy ra nhiều lục đục, đơn thuần là hạnh phúc.Sở Dạ mỉm cười, "Tự dưng nhắc lại chuyện còn nhỏ làm chi?"Không hề mất vui, cũng không hề tức giận. Đó là chỗ lợi hại c*̉a Sở Dạ, có lẽ ngay cả sống chết, hắn c*̃ng có thể nhẹ nhàng nói như đang bàn chuyện ngắm hoa."Chết ở trong tay đệ, coi như ta chết mà không uổng." Sở Ngạn cười với hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.Sở Dạ không hề cử động, đứng tại chỗ nhìn Nhan Sắc Sắc."Đừng giết hắn, được không?" Nhan Sắc Sắc rụt rè hỏi.Sở Dạ không nói, hắn biết rõ tính cách đại ca hắn, tính tình táo bạo, nhưng cũng là kẻ trọng tình trọng nghĩa, hắn cũng không muốn giết y."Đại ca, đã bao giờ đệ nói muốn giết huynh chưa?" Sở Dạ hỏi lại.Sở Ngạn mở to mắt sững sờ, huy động nhân lực nhiều như vậy không phải vì giết y? Y bắt cóc Vương phi c*̉a hắn mà hắn không hận? Vì để lấy được chứng cứ phạm tội c*̉a hắn, y đã giết nhiều người vô tội như vậy, hắn vẫn không hận y?"Đại ca, huynh tin hay không c*̃ng được, cưỡi con ngựa này chạy đi, đến sáng mai, phụ hoàng vào triều là có thể bình an vô sự." Sở Dạ đưa ngựa cho Sở Ngạn.Sở Ngạn cũng không chút khách khí, cầm dây cương, lên ngựa phóng đi.Hoàng đế không hề hạ chỉ giết Sở Ngạn, tất cả chẳng qua là phô trương thanh thế, Hoàng đế chỉ muốn tìm y có việc, tiếc là đã bị Sở Dạ biến thành Hoàng Thượng muốn giết y, nếu hôm sau vào triều mà y không đến, ông vua kia nhất định sẽ hoài nghi, không cần Sở Dạ phải nói, Hoàng đế sẽ không còn tin tưởng y nữa.