Tác giả:

Chân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm…

Chương 53: Thất vọng đau khổ

Vương Gia Phúc HắcTác giả: Sói Hấp DẫnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngChân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm… Quả thực mưu kế này quá thành công, Sở Dạ an bài Trác Quân ở phòng ngủ c*̉a hắn, tận tâm chăm sóc, không cho phép có gì sơ xuất, tất cả thái y đều vây quanh Trác Quân, ngay cả việc Nhan Sắc Sắc cảm mạo cũng không người tới hỏi thăm.Ngoài cửa sổ, những giọt mưa tí tách, Nhan Sắc Sắc nằm ở trên giường, trên gương mặt không thể nhìn ra cảm xúc, có lẽ nàng chỉ là một kẻ qua đường, nàng ở đây làm sao có tình yêu? Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, hết thảy c*̃ng chấm dứt, nhắm mắt lại, những việc trước đây như hiện ra trước mắt."Tiểu thư, Thành Nhân không hiểu Trác Quân quận chúa đó có cái gì tốt, cả ngày giữ Dự Vương gia không cho người rời đi nửa bước, nếu không phải chỗ này đau chỗ kia nhức, chỉ cần ở gần Dự vương cái gì cô ta cũng không đau, thật là già mồm cãi láo, nếu không phải tiểu thư khoẻ hơn, sợ là cũng không nhịn nổi trận phong hàn này, Dự vương cũng thật là, rõ ràng thích tiểu thư, sao lại cứ phải trông coi Trác Quân quận chúa, hết sức tận tâm chăm sóc, Thành Nhân thật sự vì người bất bình!" Thành Nhân căm giận nói, không hề chú ý cô c*̀ng lắm chỉ là một tiểu nha đầu, luôn miệng càu nhàu.Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, Nhan Sắc Sắc cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn câm lặng, không nói lời nào."Tiểu thư đừng bận tâm nữa, ai, thôi thôi, người uống canh gừng đi, tối qua mắc mưa cả đêm, sốt cao đã bớt nhưng người có còn thấy lạnh không ? Hay để nô tài lấy thêm chăn đệm?" Thành Nhân nhẹ giọng hỏi."Không cần, tôi cảm thấy ấm hơn rồi. Canh cứ để đó, chút nữa tôi uống, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn tĩnh tâm nghĩ ngợi một chút." Giọng Nhan Sắc Sắc bình thản, mặt còn mỉm cười, Thành Nhân cũng chỉ có thể thở dài, không nhiều lời nữa, khép hờ cửa sổ rồi lui ra ngoài.Nhan Sắc Sắc nhìn chén thuốc, hét lên thì thế nào? Đẩy được rét lạnh trong cơ thể, nhưng không thể đẩy rét lạnh trong tim, bỏ thêm chăn đệm thì thế nào? Thân thể ấm áp, tim sẽ ấm áp sao?Thành Nhân đứng ngoài, nhìn mưa, một mình ngẩn người, đã yêu nhau mà sao không tài nào ở cùng nhau được? Đêm qua tiểu thư mắc mưa, Vương gia đi ngay tại sau lưng tiểu thư, nhưng người không gọi cô chăm sóc tiểu thư, tiểu thư thì ưu thương trong mưa, nhìn kia bên kia đèn đuốc sáng trưng như c*̃, mà Vương gia thật ra cũng không ở nơi ấm áp kia, lẳng lặng đứng sau lưng tiểu thư nhìn người, hai người một mực yên lặng, trầm mặc.

Quả thực mưu kế này quá thành công, Sở Dạ an bài Trác Quân ở phòng ngủ c*̉a hắn, tận tâm chăm sóc, không cho phép có gì sơ xuất, tất cả thái y đều vây quanh Trác Quân, ngay cả việc Nhan Sắc Sắc cảm mạo cũng không người tới hỏi thăm.

Ngoài cửa sổ, những giọt mưa tí tách, Nhan Sắc Sắc nằm ở trên giường, trên gương mặt không thể nhìn ra cảm xúc, có lẽ nàng chỉ là một kẻ qua đường, nàng ở đây làm sao có tình yêu? Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, hết thảy c*̃ng chấm dứt, nhắm mắt lại, những việc trước đây như hiện ra trước mắt.

"Tiểu thư, Thành Nhân không hiểu Trác Quân quận chúa đó có cái gì tốt, cả ngày giữ Dự Vương gia không cho người rời đi nửa bước, nếu không phải chỗ này đau chỗ kia nhức, chỉ cần ở gần Dự vương cái gì cô ta cũng không đau, thật là già mồm cãi láo, nếu không phải tiểu thư khoẻ hơn, sợ là cũng không nhịn nổi trận phong hàn này, Dự vương cũng thật là, rõ ràng thích tiểu thư, sao lại cứ phải trông coi Trác Quân quận chúa, hết sức tận tâm chăm sóc, Thành Nhân thật sự vì người bất bình!" Thành Nhân căm giận nói, không hề chú ý cô c*̀ng lắm chỉ là một tiểu nha đầu, luôn miệng càu nhàu.

Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, Nhan Sắc Sắc cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn câm lặng, không nói lời nào.

"Tiểu thư đừng bận tâm nữa, ai, thôi thôi, người uống canh gừng đi, tối qua mắc mưa cả đêm, sốt cao đã bớt nhưng người có còn thấy lạnh không ? Hay để nô tài lấy thêm chăn đệm?" Thành Nhân nhẹ giọng hỏi.

"Không cần, tôi cảm thấy ấm hơn rồi. Canh cứ để đó, chút nữa tôi uống, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn tĩnh tâm nghĩ ngợi một chút." Giọng Nhan Sắc Sắc bình thản, mặt còn mỉm cười, Thành Nhân cũng chỉ có thể thở dài, không nhiều lời nữa, khép hờ cửa sổ rồi lui ra ngoài.

Nhan Sắc Sắc nhìn chén thuốc, hét lên thì thế nào? Đẩy được rét lạnh trong cơ thể, nhưng không thể đẩy rét lạnh trong tim, bỏ thêm chăn đệm thì thế nào? Thân thể ấm áp, tim sẽ ấm áp sao?

Thành Nhân đứng ngoài, nhìn mưa, một mình ngẩn người, đã yêu nhau mà sao không tài nào ở cùng nhau được? Đêm qua tiểu thư mắc mưa, Vương gia đi ngay tại sau lưng tiểu thư, nhưng người không gọi cô chăm sóc tiểu thư, tiểu thư thì ưu thương trong mưa, nhìn kia bên kia đèn đuốc sáng trưng như c*̃, mà Vương gia thật ra cũng không ở nơi ấm áp kia, lẳng lặng đứng sau lưng tiểu thư nhìn người, hai người một mực yên lặng, trầm mặc.

Vương Gia Phúc HắcTác giả: Sói Hấp DẫnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngChân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt. Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm… Quả thực mưu kế này quá thành công, Sở Dạ an bài Trác Quân ở phòng ngủ c*̉a hắn, tận tâm chăm sóc, không cho phép có gì sơ xuất, tất cả thái y đều vây quanh Trác Quân, ngay cả việc Nhan Sắc Sắc cảm mạo cũng không người tới hỏi thăm.Ngoài cửa sổ, những giọt mưa tí tách, Nhan Sắc Sắc nằm ở trên giường, trên gương mặt không thể nhìn ra cảm xúc, có lẽ nàng chỉ là một kẻ qua đường, nàng ở đây làm sao có tình yêu? Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, hết thảy c*̃ng chấm dứt, nhắm mắt lại, những việc trước đây như hiện ra trước mắt."Tiểu thư, Thành Nhân không hiểu Trác Quân quận chúa đó có cái gì tốt, cả ngày giữ Dự Vương gia không cho người rời đi nửa bước, nếu không phải chỗ này đau chỗ kia nhức, chỉ cần ở gần Dự vương cái gì cô ta cũng không đau, thật là già mồm cãi láo, nếu không phải tiểu thư khoẻ hơn, sợ là cũng không nhịn nổi trận phong hàn này, Dự vương cũng thật là, rõ ràng thích tiểu thư, sao lại cứ phải trông coi Trác Quân quận chúa, hết sức tận tâm chăm sóc, Thành Nhân thật sự vì người bất bình!" Thành Nhân căm giận nói, không hề chú ý cô c*̀ng lắm chỉ là một tiểu nha đầu, luôn miệng càu nhàu.Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, Nhan Sắc Sắc cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn câm lặng, không nói lời nào."Tiểu thư đừng bận tâm nữa, ai, thôi thôi, người uống canh gừng đi, tối qua mắc mưa cả đêm, sốt cao đã bớt nhưng người có còn thấy lạnh không ? Hay để nô tài lấy thêm chăn đệm?" Thành Nhân nhẹ giọng hỏi."Không cần, tôi cảm thấy ấm hơn rồi. Canh cứ để đó, chút nữa tôi uống, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn tĩnh tâm nghĩ ngợi một chút." Giọng Nhan Sắc Sắc bình thản, mặt còn mỉm cười, Thành Nhân cũng chỉ có thể thở dài, không nhiều lời nữa, khép hờ cửa sổ rồi lui ra ngoài.Nhan Sắc Sắc nhìn chén thuốc, hét lên thì thế nào? Đẩy được rét lạnh trong cơ thể, nhưng không thể đẩy rét lạnh trong tim, bỏ thêm chăn đệm thì thế nào? Thân thể ấm áp, tim sẽ ấm áp sao?Thành Nhân đứng ngoài, nhìn mưa, một mình ngẩn người, đã yêu nhau mà sao không tài nào ở cùng nhau được? Đêm qua tiểu thư mắc mưa, Vương gia đi ngay tại sau lưng tiểu thư, nhưng người không gọi cô chăm sóc tiểu thư, tiểu thư thì ưu thương trong mưa, nhìn kia bên kia đèn đuốc sáng trưng như c*̃, mà Vương gia thật ra cũng không ở nơi ấm áp kia, lẳng lặng đứng sau lưng tiểu thư nhìn người, hai người một mực yên lặng, trầm mặc.

Chương 53: Thất vọng đau khổ