Khi xưa học cao trung, Đinh Vĩ từng là đối tượng th* d*m của tôi. Kỳ thực, tôi không biết bắt đầu ra sao, vì bất luận thế nào chuyện này cũng như một áng văn s*c t*nh. Nếu tôi có thể viết rõ ràng mọi việc thì không cần ngồi đây giả vờ thế này rồi. Năm ấy cao trung, chúng tôi là bạn cùng bàn, nhưng đó chỉ là quan hệ rất đỗi bình thường mà thôi. Tôi thuộc tốp học sinh giỏi, còn cậu ta thì suốt ngày đêm mê tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng lại cùng nữ sinh dấy lên tin đồn xấu. Khi đó cả hai chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng Đinh Vĩ sớm đã trỗ mã. Dáng người rắn rỏi, khuôn mặt anh tuấn, khiến cho bao nữ sinh trong trường đem lòng trộm nhớ thầm thương. Tôi thường cảm thấy các cô gái yêu cậu ta là rất nông cạn. Vì Đinh Vĩ vốn rất đơn thuần, đơn thuần tới mức có phần ngu ngốc. Cách nói chuyện và thần thái lại bắt chước mấy tên tiểu lưu manh phố Nhị Đạo, thật không hiểu sao đám con gái lại mê muội tên này. Tóm lại một câu, khi ấy tôi cảm thấy bọn họ chắc sớm đã không còn não rồi. Còn tôi…
Chương 20
Yêu StraightTác giả: Thiên KhôngTruyện Ngôn TìnhKhi xưa học cao trung, Đinh Vĩ từng là đối tượng th* d*m của tôi. Kỳ thực, tôi không biết bắt đầu ra sao, vì bất luận thế nào chuyện này cũng như một áng văn s*c t*nh. Nếu tôi có thể viết rõ ràng mọi việc thì không cần ngồi đây giả vờ thế này rồi. Năm ấy cao trung, chúng tôi là bạn cùng bàn, nhưng đó chỉ là quan hệ rất đỗi bình thường mà thôi. Tôi thuộc tốp học sinh giỏi, còn cậu ta thì suốt ngày đêm mê tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng lại cùng nữ sinh dấy lên tin đồn xấu. Khi đó cả hai chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng Đinh Vĩ sớm đã trỗ mã. Dáng người rắn rỏi, khuôn mặt anh tuấn, khiến cho bao nữ sinh trong trường đem lòng trộm nhớ thầm thương. Tôi thường cảm thấy các cô gái yêu cậu ta là rất nông cạn. Vì Đinh Vĩ vốn rất đơn thuần, đơn thuần tới mức có phần ngu ngốc. Cách nói chuyện và thần thái lại bắt chước mấy tên tiểu lưu manh phố Nhị Đạo, thật không hiểu sao đám con gái lại mê muội tên này. Tóm lại một câu, khi ấy tôi cảm thấy bọn họ chắc sớm đã không còn não rồi. Còn tôi… Tổi đó, Tiểu Vĩ ôm chặt lấy tôi, cứ như sợ tôi chạy mất.Giường sưởi càng cháy càng nóng. Cả người tôi vì đẫm mồ hôi mà đẩy cậu ra. Nào ngờ lại làm Tiểu vĩ cứ thế ôm tôi chặt hơn trước.Tôi ngủ chỗ lạ nên không cách nào chợp mắt. Giữa đêm mơ hồ tỉnh dậy vài lần thì lại thấy Tiểu Vĩ ngồi dưới chọc chọc bếp lò. Bởi vì than nơi đây không tốt thế nên nếu nửa đêm không làm vậy trên hai ba lần thì lửa sẽ tự tắt, sáng ra thế nào cũng sẽ bị gió lạnh làm cho thức giấc.Có lần tôi mơ hồ cảm giác cậu sau khi cời lửa xong thì lên giường lại càng ôm tôi thật chặt. Trở mình, tôi mở mắt nhìn cậu. Trong đêm tối phủ ngập khắp mọi nơi, tôi hoảng hốt khi thấy cậu đang nhìn tôi chằm chằm.[Sao anh chưa ngủ?] Tôi ôm lấy cậu.[Ngủ ngay đây.] Cậu nói nhỏ.***Đêm đó, tôi có một giấc mơ.Đinh Vĩ đứng bên bờ sông nói chuyện với rất nhiều người.Còn tôi gọi cậu từ bên kia sông, chỉ có điều cậu hoàn toàn không nghe thấy.Tôi có một tật xấu là hễ sốt ruột thì cổ họng lại bị khó phát tiếng hành lời.Sông ấy rất rộng, nước chảy rất xiết. Tôi cứ thế dùng giọng khàn khàn của mình lớn tiếng gọi.Cuối cùng, cậu như nghe thấy gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng sau lại xoay người cùng đám người kia bỏ đi.Mơ tới đó thì tôi quýnh quánh tỉnh giấc.Đưa mắt nhìn bên cạnh thì thấy Tiểu Vĩ sớm đâu không còn đấy rồi.Bò dậy, tôi đưa mắt nhìn sắc trời mông lung ngoài cửa sổ. Thật không biết giờ là lúc nào rồi.Mặc xong quần áo, tôi bước xuống giường đẩy cửa lớn ra thì thấy Tiểu Vĩ khoác áo da, đứng đưa lưng về phía tôi hút thuốc.Hồi ở Trường Xuân cậu sớm đã cai thuốc, có điều trở về được hai ngày thì ngay lập tức giở trò ngựa quen lối cũ rồi.Tôi rón ra rón rén bước đến, ôm cậu từ phía sau [Mới sớm ra đã làm chuyện xấu sau lưng em rồi sao?]Cậu xoay người xoa đầu tôi bảo: [Dậy rồi sao? Ngủ có ngon không?][Ngon] Tôi dụi dụi mắt [Nhưng lúc vừa đứng dậy thì chỗ đó còn đau.] Tôi chỉ chỉ phía dưới.Cậu vui vẻ, vuốt mặt tôi bảo [Vào rửa mặt đi. Tầm bảy giờ thì anh đưa em về, còn phải thay ca cho em anh nữa.]Lúc tôi nắm tay Tiểu Vĩ bước ra sân thì mới quay đầu lại nhìn phớt qua.Căn nhà ngói đỏ, bụi bám đầy lối đi. Đó là tất cả những gì đêm qua tôi đã không chú ý. Tôi cứ thế quan sát nó mãi, thật sự muốn khắc sâu vào tâm trí mình.[Đi thôi.] Tiểu Vĩ giục tôi lên xe.[Tiểu Vĩ, lần sau mang em đến đây nữa được không?][Hảo.] Tiểu Vĩ dùng sức nắm lấy tay tôi. [Anh sẽ dẫn em đến bất cứ khi nào em muốn.]Đi được nửa đường, Tiểu Vĩ dừng lại ở một quán nhỏ bên đường gọi bữa sáng. Cậu gọi cho mình sữa đậu nành và trái cây, sau cậu gọi cho tôi bánh bao vì cậu biết tôi không bao giờ ăn trái cây cả.Cậu ăn rất nhanh, ăn xong thì rất tự nhiên rút ra một điếu chuẩn bị châm.Vì thấy tôi nhìn, cậu khựng lại có chút ngượng ngùng, cười.[Anh hút đi, không sao mà.] Tôi cười với cậu.[Không hút.] Cậu vứt luôn điếu thuốc trên mặt đất rồi dùng chân nghiền nát nó.=============
Tổi đó, Tiểu Vĩ ôm chặt lấy tôi, cứ như sợ tôi chạy mất.
Giường sưởi càng cháy càng nóng. Cả người tôi vì đẫm mồ hôi mà đẩy cậu ra. Nào ngờ lại làm Tiểu vĩ cứ thế ôm tôi chặt hơn trước.
Tôi ngủ chỗ lạ nên không cách nào chợp mắt. Giữa đêm mơ hồ tỉnh dậy vài lần thì lại thấy Tiểu Vĩ ngồi dưới chọc chọc bếp lò. Bởi vì than nơi đây không tốt thế nên nếu nửa đêm không làm vậy trên hai ba lần thì lửa sẽ tự tắt, sáng ra thế nào cũng sẽ bị gió lạnh làm cho thức giấc.
Có lần tôi mơ hồ cảm giác cậu sau khi cời lửa xong thì lên giường lại càng ôm tôi thật chặt. Trở mình, tôi mở mắt nhìn cậu. Trong đêm tối phủ ngập khắp mọi nơi, tôi hoảng hốt khi thấy cậu đang nhìn tôi chằm chằm.
[Sao anh chưa ngủ?] Tôi ôm lấy cậu.
[Ngủ ngay đây.] Cậu nói nhỏ.
***
Đêm đó, tôi có một giấc mơ.
Đinh Vĩ đứng bên bờ sông nói chuyện với rất nhiều người.
Còn tôi gọi cậu từ bên kia sông, chỉ có điều cậu hoàn toàn không nghe thấy.
Tôi có một tật xấu là hễ sốt ruột thì cổ họng lại bị khó phát tiếng hành lời.
Sông ấy rất rộng, nước chảy rất xiết. Tôi cứ thế dùng giọng khàn khàn của mình lớn tiếng gọi.
Cuối cùng, cậu như nghe thấy gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng sau lại xoay người cùng đám người kia bỏ đi.
Mơ tới đó thì tôi quýnh quánh tỉnh giấc.
Đưa mắt nhìn bên cạnh thì thấy Tiểu Vĩ sớm đâu không còn đấy rồi.
Bò dậy, tôi đưa mắt nhìn sắc trời mông lung ngoài cửa sổ. Thật không biết giờ là lúc nào rồi.
Mặc xong quần áo, tôi bước xuống giường đẩy cửa lớn ra thì thấy Tiểu Vĩ khoác áo da, đứng đưa lưng về phía tôi hút thuốc.
Hồi ở Trường Xuân cậu sớm đã cai thuốc, có điều trở về được hai ngày thì ngay lập tức giở trò ngựa quen lối cũ rồi.
Tôi rón ra rón rén bước đến, ôm cậu từ phía sau [Mới sớm ra đã làm chuyện xấu sau lưng em rồi sao?]
Cậu xoay người xoa đầu tôi bảo: [Dậy rồi sao? Ngủ có ngon không?]
[Ngon] Tôi dụi dụi mắt [Nhưng lúc vừa đứng dậy thì chỗ đó còn đau.] Tôi chỉ chỉ phía dưới.
Cậu vui vẻ, vuốt mặt tôi bảo [Vào rửa mặt đi. Tầm bảy giờ thì anh đưa em về, còn phải thay ca cho em anh nữa.]
Lúc tôi nắm tay Tiểu Vĩ bước ra sân thì mới quay đầu lại nhìn phớt qua.
Căn nhà ngói đỏ, bụi bám đầy lối đi. Đó là tất cả những gì đêm qua tôi đã không chú ý. Tôi cứ thế quan sát nó mãi, thật sự muốn khắc sâu vào tâm trí mình.
[Đi thôi.] Tiểu Vĩ giục tôi lên xe.
[Tiểu Vĩ, lần sau mang em đến đây nữa được không?]
[Hảo.] Tiểu Vĩ dùng sức nắm lấy tay tôi. [Anh sẽ dẫn em đến bất cứ khi nào em muốn.]
Đi được nửa đường, Tiểu Vĩ dừng lại ở một quán nhỏ bên đường gọi bữa sáng. Cậu gọi cho mình sữa đậu nành và trái cây, sau cậu gọi cho tôi bánh bao vì cậu biết tôi không bao giờ ăn trái cây cả.
Cậu ăn rất nhanh, ăn xong thì rất tự nhiên rút ra một điếu chuẩn bị châm.
Vì thấy tôi nhìn, cậu khựng lại có chút ngượng ngùng, cười.
[Anh hút đi, không sao mà.] Tôi cười với cậu.
[Không hút.] Cậu vứt luôn điếu thuốc trên mặt đất rồi dùng chân nghiền nát nó.
=============
Yêu StraightTác giả: Thiên KhôngTruyện Ngôn TìnhKhi xưa học cao trung, Đinh Vĩ từng là đối tượng th* d*m của tôi. Kỳ thực, tôi không biết bắt đầu ra sao, vì bất luận thế nào chuyện này cũng như một áng văn s*c t*nh. Nếu tôi có thể viết rõ ràng mọi việc thì không cần ngồi đây giả vờ thế này rồi. Năm ấy cao trung, chúng tôi là bạn cùng bàn, nhưng đó chỉ là quan hệ rất đỗi bình thường mà thôi. Tôi thuộc tốp học sinh giỏi, còn cậu ta thì suốt ngày đêm mê tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng lại cùng nữ sinh dấy lên tin đồn xấu. Khi đó cả hai chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng Đinh Vĩ sớm đã trỗ mã. Dáng người rắn rỏi, khuôn mặt anh tuấn, khiến cho bao nữ sinh trong trường đem lòng trộm nhớ thầm thương. Tôi thường cảm thấy các cô gái yêu cậu ta là rất nông cạn. Vì Đinh Vĩ vốn rất đơn thuần, đơn thuần tới mức có phần ngu ngốc. Cách nói chuyện và thần thái lại bắt chước mấy tên tiểu lưu manh phố Nhị Đạo, thật không hiểu sao đám con gái lại mê muội tên này. Tóm lại một câu, khi ấy tôi cảm thấy bọn họ chắc sớm đã không còn não rồi. Còn tôi… Tổi đó, Tiểu Vĩ ôm chặt lấy tôi, cứ như sợ tôi chạy mất.Giường sưởi càng cháy càng nóng. Cả người tôi vì đẫm mồ hôi mà đẩy cậu ra. Nào ngờ lại làm Tiểu vĩ cứ thế ôm tôi chặt hơn trước.Tôi ngủ chỗ lạ nên không cách nào chợp mắt. Giữa đêm mơ hồ tỉnh dậy vài lần thì lại thấy Tiểu Vĩ ngồi dưới chọc chọc bếp lò. Bởi vì than nơi đây không tốt thế nên nếu nửa đêm không làm vậy trên hai ba lần thì lửa sẽ tự tắt, sáng ra thế nào cũng sẽ bị gió lạnh làm cho thức giấc.Có lần tôi mơ hồ cảm giác cậu sau khi cời lửa xong thì lên giường lại càng ôm tôi thật chặt. Trở mình, tôi mở mắt nhìn cậu. Trong đêm tối phủ ngập khắp mọi nơi, tôi hoảng hốt khi thấy cậu đang nhìn tôi chằm chằm.[Sao anh chưa ngủ?] Tôi ôm lấy cậu.[Ngủ ngay đây.] Cậu nói nhỏ.***Đêm đó, tôi có một giấc mơ.Đinh Vĩ đứng bên bờ sông nói chuyện với rất nhiều người.Còn tôi gọi cậu từ bên kia sông, chỉ có điều cậu hoàn toàn không nghe thấy.Tôi có một tật xấu là hễ sốt ruột thì cổ họng lại bị khó phát tiếng hành lời.Sông ấy rất rộng, nước chảy rất xiết. Tôi cứ thế dùng giọng khàn khàn của mình lớn tiếng gọi.Cuối cùng, cậu như nghe thấy gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng sau lại xoay người cùng đám người kia bỏ đi.Mơ tới đó thì tôi quýnh quánh tỉnh giấc.Đưa mắt nhìn bên cạnh thì thấy Tiểu Vĩ sớm đâu không còn đấy rồi.Bò dậy, tôi đưa mắt nhìn sắc trời mông lung ngoài cửa sổ. Thật không biết giờ là lúc nào rồi.Mặc xong quần áo, tôi bước xuống giường đẩy cửa lớn ra thì thấy Tiểu Vĩ khoác áo da, đứng đưa lưng về phía tôi hút thuốc.Hồi ở Trường Xuân cậu sớm đã cai thuốc, có điều trở về được hai ngày thì ngay lập tức giở trò ngựa quen lối cũ rồi.Tôi rón ra rón rén bước đến, ôm cậu từ phía sau [Mới sớm ra đã làm chuyện xấu sau lưng em rồi sao?]Cậu xoay người xoa đầu tôi bảo: [Dậy rồi sao? Ngủ có ngon không?][Ngon] Tôi dụi dụi mắt [Nhưng lúc vừa đứng dậy thì chỗ đó còn đau.] Tôi chỉ chỉ phía dưới.Cậu vui vẻ, vuốt mặt tôi bảo [Vào rửa mặt đi. Tầm bảy giờ thì anh đưa em về, còn phải thay ca cho em anh nữa.]Lúc tôi nắm tay Tiểu Vĩ bước ra sân thì mới quay đầu lại nhìn phớt qua.Căn nhà ngói đỏ, bụi bám đầy lối đi. Đó là tất cả những gì đêm qua tôi đã không chú ý. Tôi cứ thế quan sát nó mãi, thật sự muốn khắc sâu vào tâm trí mình.[Đi thôi.] Tiểu Vĩ giục tôi lên xe.[Tiểu Vĩ, lần sau mang em đến đây nữa được không?][Hảo.] Tiểu Vĩ dùng sức nắm lấy tay tôi. [Anh sẽ dẫn em đến bất cứ khi nào em muốn.]Đi được nửa đường, Tiểu Vĩ dừng lại ở một quán nhỏ bên đường gọi bữa sáng. Cậu gọi cho mình sữa đậu nành và trái cây, sau cậu gọi cho tôi bánh bao vì cậu biết tôi không bao giờ ăn trái cây cả.Cậu ăn rất nhanh, ăn xong thì rất tự nhiên rút ra một điếu chuẩn bị châm.Vì thấy tôi nhìn, cậu khựng lại có chút ngượng ngùng, cười.[Anh hút đi, không sao mà.] Tôi cười với cậu.[Không hút.] Cậu vứt luôn điếu thuốc trên mặt đất rồi dùng chân nghiền nát nó.=============