Phần đệm Lễ Tạ ơn Vào ngày Lễ Tạ ơn năm 2012, Tiễn Phiêu Phiêu trịnh trọng nói với Lý Miêu: “Hôm nay là Lễ Tạ ơn.” Lý Miêu: “Ờ?” Tiễn Phiêu Phiêu: “Bởi vậy anh hãy dùng tấm lòng chân thành để đặc biệt cảm ơn một người, người đã thay đổi cuộc đời anh, thay đổi tương lai anh.” Lý Miêu: “Mẹ anh à?” “Người ấy cứu anh thoát khỏi cảnh cô đơn lẻ bóng, khiến anh cảm nhận hơi ấm của gia đình, không ngại khó khăn cho anh được làm cha, đưa tới hi vọng sống sót cho phần đời còn lại của anh.” Lý Miêu đột nhiên tỉnh ngộ: “ Anh biết rồi, chính là Lý Miêu Miêu (1).” (1)Lý Miêu Miêu là tên con gái tác giả.) Tiễn Phiêu Phiêu oán hận nói: “ Chính là em!” Lý Miêu ung dung đáp: “Nhưng mà, anh cũng đã cứu thoát em từ tập đoàn gái ế, hơn nữa để em được làm mẹ, công lao của anh là lớn nhất. Có điều chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, không cần khách sáo không cần khách sáo, bởi thế em không phải cảm ơn anh đâu.” Tiễn Phiêu Phiêu: “…” Là một cô gái lãng mạn, lại gặp được loại người không thú vị, không…
Chương 21: Kỷ niệm ngày cưới
Thế Giới NhỏTác giả: Phiêu A HềTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhPhần đệm Lễ Tạ ơn Vào ngày Lễ Tạ ơn năm 2012, Tiễn Phiêu Phiêu trịnh trọng nói với Lý Miêu: “Hôm nay là Lễ Tạ ơn.” Lý Miêu: “Ờ?” Tiễn Phiêu Phiêu: “Bởi vậy anh hãy dùng tấm lòng chân thành để đặc biệt cảm ơn một người, người đã thay đổi cuộc đời anh, thay đổi tương lai anh.” Lý Miêu: “Mẹ anh à?” “Người ấy cứu anh thoát khỏi cảnh cô đơn lẻ bóng, khiến anh cảm nhận hơi ấm của gia đình, không ngại khó khăn cho anh được làm cha, đưa tới hi vọng sống sót cho phần đời còn lại của anh.” Lý Miêu đột nhiên tỉnh ngộ: “ Anh biết rồi, chính là Lý Miêu Miêu (1).” (1)Lý Miêu Miêu là tên con gái tác giả.) Tiễn Phiêu Phiêu oán hận nói: “ Chính là em!” Lý Miêu ung dung đáp: “Nhưng mà, anh cũng đã cứu thoát em từ tập đoàn gái ế, hơn nữa để em được làm mẹ, công lao của anh là lớn nhất. Có điều chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, không cần khách sáo không cần khách sáo, bởi thế em không phải cảm ơn anh đâu.” Tiễn Phiêu Phiêu: “…” Là một cô gái lãng mạn, lại gặp được loại người không thú vị, không… Ngày kết hôn chính thức của Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu là mùng 1 tháng 5- ngày Quốc tế lao động, trùng với ngày nghỉ toàn quốc, rất dễ nhớ, cũng có thừa thời gian để tổ chức kỷ niệm. Nhưng thực tế thì…Tròn một năm kết hôn, mãi tận chiều tối Tiễn Phiêu Phiêu mới nhớ ra, bèn bàn bạc với Lý Miêu: “Hôm nay là ngày kỷ niệm đám cưới của bọn mình đấy, tổ chức kỷ niệm chứ nhỉ?”Lý Miêu hỏi: “Kỷ niệm kiểu gì?”“Ra ngoài ăn cơm đi.” Tiễn Phiêu Phiêu đưa ra đề nghị rất thiếu sáng tạo.Lý Miêu hừ một tiếng: “Kỷ niệm gì chứ. Không phải là kiếm cớ để khỏi làm cơm tối sao?”Tiễn Phiêu Phiêu hỏi ngược lại: “Thế anh nói xem kỷ niệm kiểu gì?”“Theo anh thấy ấy, thì chi bằng em kỷ niệm bằng cách dọn dẹp một lượt cái nhà này là xong!”Lý Miêu vô liêm sỉ nói.“Cút!”Cuối cùng sau một hồi bỏ phiếu tới lui, ý kiến của Tiễn Phiêu Phiêu miễn cưỡng được chấp nhận, bởi vậy lần kỷ niệm đầu tiên của bọn họ là một bữa cơm tối.Tròn hai năm kết hôn, mới sáng sớm, Tiễn Phiêu Phiêu đã nói với Lý Miêu: “Anh nhất định phải tặng em quà kỷ niệm hai năm ngày cưới!”Lý Miêu tiếp tục đưa ra luận điểm cũ: “Tiền của anh chính là của em, em tự mua đi!”Tiễn Phiêu Phiêu giận dỗi, tự mình đi ra ngoài shopping, xách về túi lớn túi nhỏ, còn ở dưới lầu khiêu khích gọi điện cho Lý Miêu: “Xuống lầu xách giúp em!”Đồ vặt lỉnh kỉnh lung tung, xách lên xách xuống cũng đã mất nửa giờ.Lý Miêu vừa nhìn vừa giận: “Sao không có cái gì cho anh thế?”Tiễn Phiêu Phiêu phản bác: “Nói chuyện có suy nghĩ chút đi, anh nghĩ xem, em mua xà phòng dầu gội về anh có dùng không? Với lại, tiền của anh chính là của em, anh thích cái gì thì tự đi mua là xong, em mua anh lại không thích!”Thật ra không phải Tiễn Phiêu Phiêu không mua cho Lý Miêu cái gì.Chỉ là, cô mua cho anh … hai đôi tất.Tròn ba năm kết hôn, Lý Miêu kiên quyết muốn lái thử chiếc xe mới mua được ba ngày.Tiễn Phiêu Phiêu kinh hãi đến tái mặt: “Đồ thần kinh! Anh lái xe bao giờ đâu! Cũng chưa bao giờ lái đường dài nữa!”Lý Miêu bình tĩnh nói: “Mọi việc đều có lần đầu tiên!”Tiễn Phiêu Phiêu cực kỳ phản đối: “Em không đi!”Lý Miêu nói: “Thế thì em cứở nhà đợi anh, lát nữa anh về.”Tiễn Phiêu Phiêu làm sao có thể yên tâm nổi, đành phải nhắm mắt đưa chân, cùng anh lên xe.Dọc đường, Lý Miêu rất bình tĩnh, điềm tĩnh tăng tốc, điềm tĩnh rẽ phải trái, điềm tĩnh lẩm bẩm: “Ồ, hình như mình đi nhầm đường?” Còn điềm tĩnh chỉ đạo Tiễn Phiêu Phiêu: “Lấy quyển sổ hướng dẫn sử dụng trong ngăn ra đi em…Đúng rồi, quyển đó đó. Nhìn hộ anh nút XXX ở đâu? ….Rồi tra hộ anh, cái đèn này cứ nhấp nháy là sao?”Ngất xỉu!
Ngày kết hôn chính thức của Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu là mùng 1 tháng 5- ngày Quốc tế lao động, trùng với ngày nghỉ toàn quốc, rất dễ nhớ, cũng có thừa thời gian để tổ chức kỷ niệm. Nhưng thực tế thì…
Tròn một năm kết hôn, mãi tận chiều tối Tiễn Phiêu Phiêu mới nhớ ra, bèn bàn bạc với Lý Miêu: “Hôm nay là ngày kỷ niệm đám cưới của bọn mình đấy, tổ chức kỷ niệm chứ nhỉ?”
Lý Miêu hỏi: “Kỷ niệm kiểu gì?”
“Ra ngoài ăn cơm đi.” Tiễn Phiêu Phiêu đưa ra đề nghị rất thiếu sáng tạo.
Lý Miêu hừ một tiếng: “Kỷ niệm gì chứ. Không phải là kiếm cớ để khỏi làm cơm tối sao?”
Tiễn Phiêu Phiêu hỏi ngược lại: “Thế anh nói xem kỷ niệm kiểu gì?”
“Theo anh thấy ấy, thì chi bằng em kỷ niệm bằng cách dọn dẹp một lượt cái nhà này là xong!”Lý Miêu vô liêm sỉ nói.
“Cút!”
Cuối cùng sau một hồi bỏ phiếu tới lui, ý kiến của Tiễn Phiêu Phiêu miễn cưỡng được chấp nhận, bởi vậy lần kỷ niệm đầu tiên của bọn họ là một bữa cơm tối.
Tròn hai năm kết hôn, mới sáng sớm, Tiễn Phiêu Phiêu đã nói với Lý Miêu: “Anh nhất định phải tặng em quà kỷ niệm hai năm ngày cưới!”
Lý Miêu tiếp tục đưa ra luận điểm cũ: “Tiền của anh chính là của em, em tự mua đi!”
Tiễn Phiêu Phiêu giận dỗi, tự mình đi ra ngoài shopping, xách về túi lớn túi nhỏ, còn ở dưới lầu khiêu khích gọi điện cho Lý Miêu: “Xuống lầu xách giúp em!”
Đồ vặt lỉnh kỉnh lung tung, xách lên xách xuống cũng đã mất nửa giờ.
Lý Miêu vừa nhìn vừa giận: “Sao không có cái gì cho anh thế?”
Tiễn Phiêu Phiêu phản bác: “Nói chuyện có suy nghĩ chút đi, anh nghĩ xem, em mua xà phòng dầu gội về anh có dùng không? Với lại, tiền của anh chính là của em, anh thích cái gì thì tự đi mua là xong, em mua anh lại không thích!”
Thật ra không phải Tiễn Phiêu Phiêu không mua cho Lý Miêu cái gì.Chỉ là, cô mua cho anh … hai đôi tất.
Tròn ba năm kết hôn, Lý Miêu kiên quyết muốn lái thử chiếc xe mới mua được ba ngày.
Tiễn Phiêu Phiêu kinh hãi đến tái mặt: “Đồ thần kinh! Anh lái xe bao giờ đâu! Cũng chưa bao giờ lái đường dài nữa!”
Lý Miêu bình tĩnh nói: “Mọi việc đều có lần đầu tiên!”
Tiễn Phiêu Phiêu cực kỳ phản đối: “Em không đi!”
Lý Miêu nói: “Thế thì em cứở nhà đợi anh, lát nữa anh về.”
Tiễn Phiêu Phiêu làm sao có thể yên tâm nổi, đành phải nhắm mắt đưa chân, cùng anh lên xe.
Dọc đường, Lý Miêu rất bình tĩnh, điềm tĩnh tăng tốc, điềm tĩnh rẽ phải trái, điềm tĩnh lẩm bẩm: “Ồ, hình như mình đi nhầm đường?” Còn điềm tĩnh chỉ đạo Tiễn Phiêu Phiêu: “Lấy quyển sổ hướng dẫn sử dụng trong ngăn ra đi em…Đúng rồi, quyển đó đó. Nhìn hộ anh nút XXX ở đâu? ….Rồi tra hộ anh, cái đèn này cứ nhấp nháy là sao?”
Ngất xỉu!
Thế Giới NhỏTác giả: Phiêu A HềTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhPhần đệm Lễ Tạ ơn Vào ngày Lễ Tạ ơn năm 2012, Tiễn Phiêu Phiêu trịnh trọng nói với Lý Miêu: “Hôm nay là Lễ Tạ ơn.” Lý Miêu: “Ờ?” Tiễn Phiêu Phiêu: “Bởi vậy anh hãy dùng tấm lòng chân thành để đặc biệt cảm ơn một người, người đã thay đổi cuộc đời anh, thay đổi tương lai anh.” Lý Miêu: “Mẹ anh à?” “Người ấy cứu anh thoát khỏi cảnh cô đơn lẻ bóng, khiến anh cảm nhận hơi ấm của gia đình, không ngại khó khăn cho anh được làm cha, đưa tới hi vọng sống sót cho phần đời còn lại của anh.” Lý Miêu đột nhiên tỉnh ngộ: “ Anh biết rồi, chính là Lý Miêu Miêu (1).” (1)Lý Miêu Miêu là tên con gái tác giả.) Tiễn Phiêu Phiêu oán hận nói: “ Chính là em!” Lý Miêu ung dung đáp: “Nhưng mà, anh cũng đã cứu thoát em từ tập đoàn gái ế, hơn nữa để em được làm mẹ, công lao của anh là lớn nhất. Có điều chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, không cần khách sáo không cần khách sáo, bởi thế em không phải cảm ơn anh đâu.” Tiễn Phiêu Phiêu: “…” Là một cô gái lãng mạn, lại gặp được loại người không thú vị, không… Ngày kết hôn chính thức của Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu là mùng 1 tháng 5- ngày Quốc tế lao động, trùng với ngày nghỉ toàn quốc, rất dễ nhớ, cũng có thừa thời gian để tổ chức kỷ niệm. Nhưng thực tế thì…Tròn một năm kết hôn, mãi tận chiều tối Tiễn Phiêu Phiêu mới nhớ ra, bèn bàn bạc với Lý Miêu: “Hôm nay là ngày kỷ niệm đám cưới của bọn mình đấy, tổ chức kỷ niệm chứ nhỉ?”Lý Miêu hỏi: “Kỷ niệm kiểu gì?”“Ra ngoài ăn cơm đi.” Tiễn Phiêu Phiêu đưa ra đề nghị rất thiếu sáng tạo.Lý Miêu hừ một tiếng: “Kỷ niệm gì chứ. Không phải là kiếm cớ để khỏi làm cơm tối sao?”Tiễn Phiêu Phiêu hỏi ngược lại: “Thế anh nói xem kỷ niệm kiểu gì?”“Theo anh thấy ấy, thì chi bằng em kỷ niệm bằng cách dọn dẹp một lượt cái nhà này là xong!”Lý Miêu vô liêm sỉ nói.“Cút!”Cuối cùng sau một hồi bỏ phiếu tới lui, ý kiến của Tiễn Phiêu Phiêu miễn cưỡng được chấp nhận, bởi vậy lần kỷ niệm đầu tiên của bọn họ là một bữa cơm tối.Tròn hai năm kết hôn, mới sáng sớm, Tiễn Phiêu Phiêu đã nói với Lý Miêu: “Anh nhất định phải tặng em quà kỷ niệm hai năm ngày cưới!”Lý Miêu tiếp tục đưa ra luận điểm cũ: “Tiền của anh chính là của em, em tự mua đi!”Tiễn Phiêu Phiêu giận dỗi, tự mình đi ra ngoài shopping, xách về túi lớn túi nhỏ, còn ở dưới lầu khiêu khích gọi điện cho Lý Miêu: “Xuống lầu xách giúp em!”Đồ vặt lỉnh kỉnh lung tung, xách lên xách xuống cũng đã mất nửa giờ.Lý Miêu vừa nhìn vừa giận: “Sao không có cái gì cho anh thế?”Tiễn Phiêu Phiêu phản bác: “Nói chuyện có suy nghĩ chút đi, anh nghĩ xem, em mua xà phòng dầu gội về anh có dùng không? Với lại, tiền của anh chính là của em, anh thích cái gì thì tự đi mua là xong, em mua anh lại không thích!”Thật ra không phải Tiễn Phiêu Phiêu không mua cho Lý Miêu cái gì.Chỉ là, cô mua cho anh … hai đôi tất.Tròn ba năm kết hôn, Lý Miêu kiên quyết muốn lái thử chiếc xe mới mua được ba ngày.Tiễn Phiêu Phiêu kinh hãi đến tái mặt: “Đồ thần kinh! Anh lái xe bao giờ đâu! Cũng chưa bao giờ lái đường dài nữa!”Lý Miêu bình tĩnh nói: “Mọi việc đều có lần đầu tiên!”Tiễn Phiêu Phiêu cực kỳ phản đối: “Em không đi!”Lý Miêu nói: “Thế thì em cứở nhà đợi anh, lát nữa anh về.”Tiễn Phiêu Phiêu làm sao có thể yên tâm nổi, đành phải nhắm mắt đưa chân, cùng anh lên xe.Dọc đường, Lý Miêu rất bình tĩnh, điềm tĩnh tăng tốc, điềm tĩnh rẽ phải trái, điềm tĩnh lẩm bẩm: “Ồ, hình như mình đi nhầm đường?” Còn điềm tĩnh chỉ đạo Tiễn Phiêu Phiêu: “Lấy quyển sổ hướng dẫn sử dụng trong ngăn ra đi em…Đúng rồi, quyển đó đó. Nhìn hộ anh nút XXX ở đâu? ….Rồi tra hộ anh, cái đèn này cứ nhấp nháy là sao?”Ngất xỉu!