Thời tiết nóng đến mức giống như là mặt trời sắp sập xuống. Ánh mặt trời chiếu trên bức tường kính của những công trình kiến trúc cao lớn, càng thêm chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn. Tối nay chắc sẽ có một cơn dông. Phó Thánh Hâm hơi buồn bực nghĩ. Điều hòa trong căn phòng bật không quá lạnh, cô lại luôn không ngừng làm việc, cho nên vẫn thấy nóng. Cô đặt sổ sách xuống, đi lại điều chỉnh không khí lạnh. Nơi tắt mở của điều hòa là một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp gắn trên tường, là thứ từ nhỏ cô đã nghịch quen. Mở nắp chiếc hộp vân gỗ đó ra, kéo chiếc công tắc màu đỏ xuống nấc cuối cùng, nơi thổi ra không khí lạnh trên trần nhà trong chốc lát liền phát ra tiếng gió “vèo vèo” Hệ thống điều hòa trung tâm đã bị lão hóa nghiêm trọng, cho nên khi sử dụng luôn có tiếng ồn——-tất cả mọi thứ ở đây đều đã lão hóa———tường ngả sang màu vàng, cửa kính màu trà, bàn làm việc màu trắng sữa, gạch màu trắng sữa……..đều là những thứ cô quen thuộc giống như vân bàn tay của chính mình, sao đã cũ kỹ…
Chương 6
Gấm RáchTác giả: Phỉ Ngã Tư TồnTruyện Ngôn TìnhThời tiết nóng đến mức giống như là mặt trời sắp sập xuống. Ánh mặt trời chiếu trên bức tường kính của những công trình kiến trúc cao lớn, càng thêm chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn. Tối nay chắc sẽ có một cơn dông. Phó Thánh Hâm hơi buồn bực nghĩ. Điều hòa trong căn phòng bật không quá lạnh, cô lại luôn không ngừng làm việc, cho nên vẫn thấy nóng. Cô đặt sổ sách xuống, đi lại điều chỉnh không khí lạnh. Nơi tắt mở của điều hòa là một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp gắn trên tường, là thứ từ nhỏ cô đã nghịch quen. Mở nắp chiếc hộp vân gỗ đó ra, kéo chiếc công tắc màu đỏ xuống nấc cuối cùng, nơi thổi ra không khí lạnh trên trần nhà trong chốc lát liền phát ra tiếng gió “vèo vèo” Hệ thống điều hòa trung tâm đã bị lão hóa nghiêm trọng, cho nên khi sử dụng luôn có tiếng ồn——-tất cả mọi thứ ở đây đều đã lão hóa———tường ngả sang màu vàng, cửa kính màu trà, bàn làm việc màu trắng sữa, gạch màu trắng sữa……..đều là những thứ cô quen thuộc giống như vân bàn tay của chính mình, sao đã cũ kỹ… Cô vùng ra một lát, anh lại lập tức buông tay. Cô quay người nhìn anh: “Tôi cần tiền gấp, chắc anh cũng biết.”Anh cười một lát, cũng đi ra. “Lần đầu tiên cô đến New York phải không, tôi đưa cô đi thăm quan, tôi chắc sẽ là một hướng dẫn viên đủ tiêu chuẩn, tôi học ở đây 4 năm.”Cô đành đồng ý, theo anh đi ra ngoài. Anh không đem theo thư ký và lái xe, tự mình lái xe đưa cô đi du lịch. Lần đầu tiên cô thấy anh lái xe, dáng vẻ rất nghiêm túc. Bình thường anh đều rất linh động, giống như là nước, trong chớp mắt đã biến thánh một dáng vẻ khác. Do đó không biết vì sao, cô cười cười. Nhưng lại khiến anh nhìn thấy, hỏi: “Cô cười cái gì?”Cô giật bắn mình, chần chừ một lát mới nói: “Tôi đang nghĩ dáng vẻ trong phòng làm việc của anh, có phải là rất nghiêm túc như bây giờ không.”Anh cười một lát: “Gần như vậy, dù gì các thư ký đều từng oán trách. Trong phòng làm việc tâm trạng của ai có thể tốt hơn chứ? Mệt đến gần chết còn phải giả vờ hòa nhã cho cấp dưới nhìn, mà đâu phải họ phát lương cho tôi.”Cô cười cùng anh. Anh liếc cô một cái: “Cô rất sợ tôi?”Tim cô lại đập mạnh, cô nói nho nhỏ: “Tôi đương nhiên là sợ. Anh là con đường sống duy nhất của tôi.”Anh lại cười: “Đây quả thật là lời nói thật. Cô biết không thể giở trò trước mặt tôi, cho nên dứt khoát trung thực——Giống như là biết rõ không bằng Chúc Giai Giai, dứt khoát mặt bộ quần áo bình thường nhất.”Sự lạnh lẽo trong trái tim cô lại trào lên: Anh ta quả thật là nhìn thấu cô!Anh nói: “Vậy, bây giờ cô lại đang sợ hãi, đúng không?”Cô không nói, anh lại nói: “Sợ tôi là tốt. So với yêu tôi còn tốt hơn nhiều.”Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười: “Tôi quên không nhắc nhở cô——-Nhất định không được yêu tôi, tôi không chịu được phiền phức.”
Cô vùng ra một lát, anh lại lập tức buông tay. Cô quay người nhìn anh: “Tôi cần tiền gấp, chắc anh cũng biết.”
Anh cười một lát, cũng đi ra. “Lần đầu tiên cô đến New York phải không, tôi đưa cô đi thăm quan, tôi chắc sẽ là một hướng dẫn viên đủ tiêu
chuẩn, tôi học ở đây 4 năm.”
Cô đành đồng ý, theo anh đi ra
ngoài. Anh không đem theo thư ký và lái xe, tự mình lái xe đưa cô đi du
lịch. Lần đầu tiên cô thấy anh lái xe, dáng vẻ rất nghiêm túc. Bình
thường anh đều rất linh động, giống như là nước, trong chớp mắt đã biến
thánh một dáng vẻ khác. Do đó không biết vì sao, cô cười cười. Nhưng lại khiến anh nhìn thấy, hỏi: “Cô cười cái gì?”
Cô giật bắn mình,
chần chừ một lát mới nói: “Tôi đang nghĩ dáng vẻ trong phòng làm việc
của anh, có phải là rất nghiêm túc như bây giờ không.”
Anh cười một lát: “Gần như vậy, dù gì các thư ký đều từng oán trách. Trong phòng làm việc tâm trạng của ai có thể tốt hơn chứ? Mệt đến gần chết còn phải giả vờ hòa nhã cho cấp dưới nhìn, mà đâu phải họ phát lương cho tôi.”
Cô cười cùng anh. Anh liếc cô một cái: “Cô rất sợ tôi?”
Tim cô lại đập mạnh, cô nói nho nhỏ: “Tôi đương nhiên là sợ. Anh là con đường sống duy nhất của tôi.”
Anh lại cười: “Đây quả thật là lời nói thật. Cô biết không thể giở trò
trước mặt tôi, cho nên dứt khoát trung thực——Giống như là biết rõ không
bằng Chúc Giai Giai, dứt khoát mặt bộ quần áo bình thường nhất.”
Sự lạnh lẽo trong trái tim cô lại trào lên: Anh ta quả thật là nhìn thấu cô!
Anh nói: “Vậy, bây giờ cô lại đang sợ hãi, đúng không?”
Cô không nói, anh lại nói: “Sợ tôi là tốt. So với yêu tôi còn tốt hơn nhiều.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười: “Tôi quên không nhắc nhở cô——-Nhất định không được yêu tôi, tôi không chịu được phiền phức.”
Gấm RáchTác giả: Phỉ Ngã Tư TồnTruyện Ngôn TìnhThời tiết nóng đến mức giống như là mặt trời sắp sập xuống. Ánh mặt trời chiếu trên bức tường kính của những công trình kiến trúc cao lớn, càng thêm chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn. Tối nay chắc sẽ có một cơn dông. Phó Thánh Hâm hơi buồn bực nghĩ. Điều hòa trong căn phòng bật không quá lạnh, cô lại luôn không ngừng làm việc, cho nên vẫn thấy nóng. Cô đặt sổ sách xuống, đi lại điều chỉnh không khí lạnh. Nơi tắt mở của điều hòa là một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp gắn trên tường, là thứ từ nhỏ cô đã nghịch quen. Mở nắp chiếc hộp vân gỗ đó ra, kéo chiếc công tắc màu đỏ xuống nấc cuối cùng, nơi thổi ra không khí lạnh trên trần nhà trong chốc lát liền phát ra tiếng gió “vèo vèo” Hệ thống điều hòa trung tâm đã bị lão hóa nghiêm trọng, cho nên khi sử dụng luôn có tiếng ồn——-tất cả mọi thứ ở đây đều đã lão hóa———tường ngả sang màu vàng, cửa kính màu trà, bàn làm việc màu trắng sữa, gạch màu trắng sữa……..đều là những thứ cô quen thuộc giống như vân bàn tay của chính mình, sao đã cũ kỹ… Cô vùng ra một lát, anh lại lập tức buông tay. Cô quay người nhìn anh: “Tôi cần tiền gấp, chắc anh cũng biết.”Anh cười một lát, cũng đi ra. “Lần đầu tiên cô đến New York phải không, tôi đưa cô đi thăm quan, tôi chắc sẽ là một hướng dẫn viên đủ tiêu chuẩn, tôi học ở đây 4 năm.”Cô đành đồng ý, theo anh đi ra ngoài. Anh không đem theo thư ký và lái xe, tự mình lái xe đưa cô đi du lịch. Lần đầu tiên cô thấy anh lái xe, dáng vẻ rất nghiêm túc. Bình thường anh đều rất linh động, giống như là nước, trong chớp mắt đã biến thánh một dáng vẻ khác. Do đó không biết vì sao, cô cười cười. Nhưng lại khiến anh nhìn thấy, hỏi: “Cô cười cái gì?”Cô giật bắn mình, chần chừ một lát mới nói: “Tôi đang nghĩ dáng vẻ trong phòng làm việc của anh, có phải là rất nghiêm túc như bây giờ không.”Anh cười một lát: “Gần như vậy, dù gì các thư ký đều từng oán trách. Trong phòng làm việc tâm trạng của ai có thể tốt hơn chứ? Mệt đến gần chết còn phải giả vờ hòa nhã cho cấp dưới nhìn, mà đâu phải họ phát lương cho tôi.”Cô cười cùng anh. Anh liếc cô một cái: “Cô rất sợ tôi?”Tim cô lại đập mạnh, cô nói nho nhỏ: “Tôi đương nhiên là sợ. Anh là con đường sống duy nhất của tôi.”Anh lại cười: “Đây quả thật là lời nói thật. Cô biết không thể giở trò trước mặt tôi, cho nên dứt khoát trung thực——Giống như là biết rõ không bằng Chúc Giai Giai, dứt khoát mặt bộ quần áo bình thường nhất.”Sự lạnh lẽo trong trái tim cô lại trào lên: Anh ta quả thật là nhìn thấu cô!Anh nói: “Vậy, bây giờ cô lại đang sợ hãi, đúng không?”Cô không nói, anh lại nói: “Sợ tôi là tốt. So với yêu tôi còn tốt hơn nhiều.”Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười: “Tôi quên không nhắc nhở cô——-Nhất định không được yêu tôi, tôi không chịu được phiền phức.”