“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay…

Chương 84

Bảy Năm Lại Bảy NămTác giả: Đào Hắc Tiểu ThấtTruyện Ngôn Tình“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay… “Cháu muốn gặp ông chủ của các cô.” Ân Hữu ra vẻ người lớn nói với cô tiếp tân của công ty.Cô tiếp tân nhìn cậu nhóc khá giống sếp mình, có phần khó xử. Sếp còn chưa kết hôn, sao có con lớn vậy được. Nhưng nếu không phải là con thì sao lại giống nhau đến vậy chứ?“Cháu à, chỗ này không phải chỗ để chơi đâu, mau về nhà đi.”“Cháu muốn gặp ông chủ của các cô.” Ân Hữu cũng hết cách rồi, cậu đã lâu lắm chưa được gặp mẹ Nhiên Nhiên. Ông nội, bà nội cứ lấy cớ không chịu đưa cậu đi gặp mẹ nên cậu đành phải tự mình trốn khỏi nhà trẻ đến tìm cha.Cả đại sảnh đông người đều bị cậu thu hút: “Là con ai vậy, sao lại không có người lớn đi cùng.”Đúng lúc Phỉ Nhi đang định đi vào văn phòng tìm Mạc Ngôn, liếc mắt một cái đã nhận ra Ân Hữu chính là con trai anh.Phỉ Nhi ngồi xổm xuống nhìn Ân Hữu: “Cháu à, cháu tìm ai?”Ân Hữu thực không thích cái cô trang điểm rõ đậm này, không thèm để ý đến cô ta, quay đầu sang chỗ khác.Phỉ Nhi trong lòng rất tức giận, nếu không nghĩ đến vị trí thiếu phu nhân của Đường gia, thì cô ta chẳng việc gì phải quan tâm đến thằng oắt này.“Nói cho cô biết cháu tìm ai, cô sẽ dẫn cháu đi.” Phỉ Nhi cố gắng nở nụ cười.Nếu là đứa trẻ khác chắc chắn hẳn đã rất vui mừng nói ra rồi, nhưng Ân Hữu lại không bị Phỉ Nhi lừa: “Không cần cô đưa đi, cháu tự đi được.”Đúng lúc đó An Nhiên ôm một chồng tài liệu bước ra từ thang máy, Ân Hữu tinh mắt nhìn thấy thấy cô liền lao ngay tới: “Nhiên Nhiên.” rồi ôm cứng lấy chân cô.“Ân Hữu, sao con lại tới đây, hôm nay con không đi học sao?” Vừa nói An Nhiên vừa bỏ chồng tài liệu trong tay xuống.May mà Ân Hữu không gọi là mẹ An Nhiên nên mọi người cũng không để ý, dần dần bỏ đi hết, họ chỉ nghĩ An Nhiên là người thân của cậu nhóc thôi. Nhưng Phỉ Nhi thì càng chắc chắn rằng An Nhiên chính là mẹ của tiểu quỷ này — đứa con riêng của Mạc Ngôn.“Con nhớ mẹ nên mới đến đây. Mẹ chẳng đến thăm con gì cả.” Xem ra Ân Hữu rất nhớ An Nhiên, cậu không rõ vì sao mẹ lại không đến thăm mình.Nhìn con, An Nhiên cảm thấy thật có lỗi, cô sinh con ra mà lại không thể ở bên con được.“Mẹ xin lỗi, Ân Hữu, sau này mẹ sẽ không thế nữa, sẽ thường xuyên đến thăm con mà.”An Nhiên đưa Ân Hữu đến cửa nhà trẻ, đã nghe tiếng Mạc Ngôn giận dữ gào lên: “Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì thì các người chết một vạn lần cũng không đền được.”An Nhiên ngồi xuống hôn lên mặt con nói: “Mau vào đi nào, cha con đang giận lắm rồi, sau này không được đi ra ngoài một mình như vậy nữa, biết không?”Ân Hữu ngaon ngoãn gật đầu: “Vậy nếu con nhớ Nhiên Nhiên thì phải làm sao?”“Mẹ đã nói rồi mà ? Mẹ sẽ đến chỗ bà nội thăm con.” Trong lòng An Nhiên biết, lần này có lẽ là lần cuối cùng gặp con, cô thật sự không nỡ.“Được rồi ạ.” Ân Hữu vui vẻ chạy vào trong nhà trẻ.“Ân Hữu.”“Dạ?”“Con phải nghe lời bà nội, nghe lời cha đấy biết chưa?”“Vâng ạ, con sẽ nghe lời. Mẹ Nhiên Nhiên nhớ phải đến thăm con đấy nhé.”Nhìn bóng dáng con khuất sau chỗ rẽ, lòng cô tan nát

“Cháu muốn gặp ông chủ của các cô.” Ân Hữu ra vẻ người lớn nói với cô tiếp tân của công ty.

Cô tiếp tân nhìn cậu nhóc khá giống sếp mình, có phần khó xử. Sếp còn chưa kết hôn, sao có con lớn vậy được. Nhưng nếu không phải là con thì sao lại giống nhau đến vậy chứ?

“Cháu à, chỗ này không phải chỗ để chơi đâu, mau về nhà đi.”

“Cháu muốn gặp ông chủ của các cô.” Ân Hữu cũng hết cách rồi, cậu đã lâu lắm chưa được gặp mẹ Nhiên Nhiên. Ông nội, bà nội cứ lấy cớ không chịu đưa cậu đi gặp mẹ nên cậu đành phải tự mình trốn khỏi nhà trẻ đến tìm cha.

Cả đại sảnh đông người đều bị cậu thu hút: “Là con ai vậy, sao lại không có người lớn đi cùng.”

Đúng lúc Phỉ Nhi đang định đi vào văn phòng tìm Mạc Ngôn, liếc mắt một cái đã nhận ra Ân Hữu chính là con trai anh.

Phỉ Nhi ngồi xổm xuống nhìn Ân Hữu: “Cháu à, cháu tìm ai?”

Ân Hữu thực không thích cái cô trang điểm rõ đậm này, không thèm để ý đến cô ta, quay đầu sang chỗ khác.

Phỉ Nhi trong lòng rất tức giận, nếu không nghĩ đến vị trí thiếu phu nhân của Đường gia, thì cô ta chẳng việc gì phải quan tâm đến thằng oắt này.

“Nói cho cô biết cháu tìm ai, cô sẽ dẫn cháu đi.” Phỉ Nhi cố gắng nở nụ cười.

Nếu là đứa trẻ khác chắc chắn hẳn đã rất vui mừng nói ra rồi, nhưng Ân Hữu lại không bị Phỉ Nhi lừa: “Không cần cô đưa đi, cháu tự đi được.”

Đúng lúc đó An Nhiên ôm một chồng tài liệu bước ra từ thang máy, Ân Hữu tinh mắt nhìn thấy thấy cô liền lao ngay tới: “Nhiên Nhiên.” rồi ôm cứng lấy chân cô.

“Ân Hữu, sao con lại tới đây, hôm nay con không đi học sao?” Vừa nói An Nhiên vừa bỏ chồng tài liệu trong tay xuống.

May mà Ân Hữu không gọi là mẹ An Nhiên nên mọi người cũng không để ý, dần dần bỏ đi hết, họ chỉ nghĩ An Nhiên là người thân của cậu nhóc thôi. Nhưng Phỉ Nhi thì càng chắc chắn rằng An Nhiên chính là mẹ của tiểu quỷ này — đứa con riêng của Mạc Ngôn.

“Con nhớ mẹ nên mới đến đây. Mẹ chẳng đến thăm con gì cả.” Xem ra Ân Hữu rất nhớ An Nhiên, cậu không rõ vì sao mẹ lại không đến thăm mình.

Nhìn con, An Nhiên cảm thấy thật có lỗi, cô sinh con ra mà lại không thể ở bên con được.

“Mẹ xin lỗi, Ân Hữu, sau này mẹ sẽ không thế nữa, sẽ thường xuyên đến thăm con mà.”

An Nhiên đưa Ân Hữu đến cửa nhà trẻ, đã nghe tiếng Mạc Ngôn giận dữ gào lên: “Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì thì các người chết một vạn lần cũng không đền được.”

An Nhiên ngồi xuống hôn lên mặt con nói: “Mau vào đi nào, cha con đang giận lắm rồi, sau này không được đi ra ngoài một mình như vậy nữa, biết không?”

Ân Hữu ngaon ngoãn gật đầu: “Vậy nếu con nhớ Nhiên Nhiên thì phải làm sao?”

“Mẹ đã nói rồi mà ? Mẹ sẽ đến chỗ bà nội thăm con.” Trong lòng An Nhiên biết, lần này có lẽ là lần cuối cùng gặp con, cô thật sự không nỡ.

“Được rồi ạ.” Ân Hữu vui vẻ chạy vào trong nhà trẻ.

“Ân Hữu.”

“Dạ?”

“Con phải nghe lời bà nội, nghe lời cha đấy biết chưa?”

“Vâng ạ, con sẽ nghe lời. Mẹ Nhiên Nhiên nhớ phải đến thăm con đấy nhé.”

Nhìn bóng dáng con khuất sau chỗ rẽ, lòng cô tan nát

Bảy Năm Lại Bảy NămTác giả: Đào Hắc Tiểu ThấtTruyện Ngôn Tình“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay… “Cháu muốn gặp ông chủ của các cô.” Ân Hữu ra vẻ người lớn nói với cô tiếp tân của công ty.Cô tiếp tân nhìn cậu nhóc khá giống sếp mình, có phần khó xử. Sếp còn chưa kết hôn, sao có con lớn vậy được. Nhưng nếu không phải là con thì sao lại giống nhau đến vậy chứ?“Cháu à, chỗ này không phải chỗ để chơi đâu, mau về nhà đi.”“Cháu muốn gặp ông chủ của các cô.” Ân Hữu cũng hết cách rồi, cậu đã lâu lắm chưa được gặp mẹ Nhiên Nhiên. Ông nội, bà nội cứ lấy cớ không chịu đưa cậu đi gặp mẹ nên cậu đành phải tự mình trốn khỏi nhà trẻ đến tìm cha.Cả đại sảnh đông người đều bị cậu thu hút: “Là con ai vậy, sao lại không có người lớn đi cùng.”Đúng lúc Phỉ Nhi đang định đi vào văn phòng tìm Mạc Ngôn, liếc mắt một cái đã nhận ra Ân Hữu chính là con trai anh.Phỉ Nhi ngồi xổm xuống nhìn Ân Hữu: “Cháu à, cháu tìm ai?”Ân Hữu thực không thích cái cô trang điểm rõ đậm này, không thèm để ý đến cô ta, quay đầu sang chỗ khác.Phỉ Nhi trong lòng rất tức giận, nếu không nghĩ đến vị trí thiếu phu nhân của Đường gia, thì cô ta chẳng việc gì phải quan tâm đến thằng oắt này.“Nói cho cô biết cháu tìm ai, cô sẽ dẫn cháu đi.” Phỉ Nhi cố gắng nở nụ cười.Nếu là đứa trẻ khác chắc chắn hẳn đã rất vui mừng nói ra rồi, nhưng Ân Hữu lại không bị Phỉ Nhi lừa: “Không cần cô đưa đi, cháu tự đi được.”Đúng lúc đó An Nhiên ôm một chồng tài liệu bước ra từ thang máy, Ân Hữu tinh mắt nhìn thấy thấy cô liền lao ngay tới: “Nhiên Nhiên.” rồi ôm cứng lấy chân cô.“Ân Hữu, sao con lại tới đây, hôm nay con không đi học sao?” Vừa nói An Nhiên vừa bỏ chồng tài liệu trong tay xuống.May mà Ân Hữu không gọi là mẹ An Nhiên nên mọi người cũng không để ý, dần dần bỏ đi hết, họ chỉ nghĩ An Nhiên là người thân của cậu nhóc thôi. Nhưng Phỉ Nhi thì càng chắc chắn rằng An Nhiên chính là mẹ của tiểu quỷ này — đứa con riêng của Mạc Ngôn.“Con nhớ mẹ nên mới đến đây. Mẹ chẳng đến thăm con gì cả.” Xem ra Ân Hữu rất nhớ An Nhiên, cậu không rõ vì sao mẹ lại không đến thăm mình.Nhìn con, An Nhiên cảm thấy thật có lỗi, cô sinh con ra mà lại không thể ở bên con được.“Mẹ xin lỗi, Ân Hữu, sau này mẹ sẽ không thế nữa, sẽ thường xuyên đến thăm con mà.”An Nhiên đưa Ân Hữu đến cửa nhà trẻ, đã nghe tiếng Mạc Ngôn giận dữ gào lên: “Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì thì các người chết một vạn lần cũng không đền được.”An Nhiên ngồi xuống hôn lên mặt con nói: “Mau vào đi nào, cha con đang giận lắm rồi, sau này không được đi ra ngoài một mình như vậy nữa, biết không?”Ân Hữu ngaon ngoãn gật đầu: “Vậy nếu con nhớ Nhiên Nhiên thì phải làm sao?”“Mẹ đã nói rồi mà ? Mẹ sẽ đến chỗ bà nội thăm con.” Trong lòng An Nhiên biết, lần này có lẽ là lần cuối cùng gặp con, cô thật sự không nỡ.“Được rồi ạ.” Ân Hữu vui vẻ chạy vào trong nhà trẻ.“Ân Hữu.”“Dạ?”“Con phải nghe lời bà nội, nghe lời cha đấy biết chưa?”“Vâng ạ, con sẽ nghe lời. Mẹ Nhiên Nhiên nhớ phải đến thăm con đấy nhé.”Nhìn bóng dáng con khuất sau chỗ rẽ, lòng cô tan nát

Chương 84