“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay…

Chương 102: Chương cuối

Bảy Năm Lại Bảy NămTác giả: Đào Hắc Tiểu ThấtTruyện Ngôn Tình“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay… Trước cửa bệnh viện tập trung rất nhiều người của giới truyền thông, tất cả mọi người đều chờ đợi được xem tình hình của người phụ nữ mà Mạc Ngôn hết lòng yêu thương. Trong phòng bệnh, hai bên giường, một người lớn, một trẻ nhỏ đang nằm nắm chặt tay nhau.“Ân Hữu, con có sợ không?”Ân Hữu liếc nhìn qua An Nhiên đang hôn mê, sau đó lúc lắc cái đầu: “Làm xong giải phẫu, Nhiên Nhiên sẽ tốt hơn.”Vài vị chuyên gia đi đến: “Đường tổng, đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại có thể tiến hành giải phẫu .”Bà Đường chịu không nổi, nước mắt không ngừng chảy xuống, thằng bé nhanh tay lau nước mắt trên mặt bà nội: “Bà nội, đừng khóc.”Rồi tất cả bị đẩy hết ra ngoài, im lặng, chờ đợi trong thời gian rất dài.Mười mấy giờ giải phẫu với Mạc Ngôn như mười mấy thế kỷ, bản thân quyết định vậy, là đúng hay sai đây?“Ra rồi.”Mạc Ngôn không dám mở miệng hỏi, anh đột nhiên sợ hãi khi biết kết quả.Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười an ủi: “Giải phẫu đã tiến hành thành công, chỉ cần trong một tháng tới, không xảy ra hiện tượng bài xích, thì Dư tiểu thư sẽ khôi phục hoàn tòan.”Đây là tin tức tốt nhất mà Mạc Ngôn nghe được trong mười mấy năm qua. An Nhiên của anh sẽ không có việc gì nữa.…Người phụ nữ bận một bộ váy cưới trắng như tuyết, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Phía sau Ân Hữu, hai phù dâu nắm lấy áo cưới.“Chúc mừng, người có tình sẽ thành thân thuộc.” Tina cao hứng ôm lấy An Nhiên.“Cảm ơn cô, Tina.”“Tôi mới phải cảm ơn cô chứ?” Vừa nói cô vừa thân mật ôm cánh tay của Tô Nghệ “Giúp tôi tìm được một người đàn ông tốt như vậy.”“An Nhiên, chúc mừng.” Tuyên Nguyên nở nụ cười, hôn lên mặt An Nhiên.Mạc Ngôn vội kéo cô lại trong lòng: “Này, đây là vợ của tôi.”“Thật sự là đồ lòng dạ hẹp hòi.”Hôn lễ kéo dài một thời gian, hai con người đau khổ nay đã trở thành người thân đúng như họ mơ ước.Yêu là không bao giờ hối tiếc. Đến bây giờ chúng tôi vẫn luôn tin như vậy....END

Trước cửa bệnh viện tập trung rất nhiều người của giới truyền thông, tất cả mọi người đều chờ đợi được xem tình hình của người phụ nữ mà Mạc Ngôn hết lòng yêu thương. Trong phòng bệnh, hai bên giường, một người lớn, một trẻ nhỏ đang nằm nắm chặt tay nhau.

“Ân Hữu, con có sợ không?”

Ân Hữu liếc nhìn qua An Nhiên đang hôn mê, sau đó lúc lắc cái đầu: “Làm xong giải phẫu, Nhiên Nhiên sẽ tốt hơn.”

Vài vị chuyên gia đi đến: “Đường tổng, đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại có thể tiến hành giải phẫu .”

Bà Đường chịu không nổi, nước mắt không ngừng chảy xuống, thằng bé nhanh tay lau nước mắt trên mặt bà nội: “Bà nội, đừng khóc.”

Rồi tất cả bị đẩy hết ra ngoài, im lặng, chờ đợi trong thời gian rất dài.

Mười mấy giờ giải phẫu với Mạc Ngôn như mười mấy thế kỷ, bản thân quyết định vậy, là đúng hay sai đây?

“Ra rồi.”

Mạc Ngôn không dám mở miệng hỏi, anh đột nhiên sợ hãi khi biết kết quả.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười an ủi: “Giải phẫu đã tiến hành thành công, chỉ cần trong một tháng tới, không xảy ra hiện tượng bài xích, thì Dư tiểu thư sẽ khôi phục hoàn tòan.”

Đây là tin tức tốt nhất mà Mạc Ngôn nghe được trong mười mấy năm qua. An Nhiên của anh sẽ không có việc gì nữa.

Người phụ nữ bận một bộ váy cưới trắng như tuyết, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Phía sau Ân Hữu, hai phù dâu nắm lấy áo cưới.

“Chúc mừng, người có tình sẽ thành thân thuộc.” Tina cao hứng ôm lấy An Nhiên.

“Cảm ơn cô, Tina.”

“Tôi mới phải cảm ơn cô chứ?” Vừa nói cô vừa thân mật ôm cánh tay của Tô Nghệ “Giúp tôi tìm được một người đàn ông tốt như vậy.”

“An Nhiên, chúc mừng.” Tuyên Nguyên nở nụ cười, hôn lên mặt An Nhiên.

Mạc Ngôn vội kéo cô lại trong lòng: “Này, đây là vợ của tôi.”

“Thật sự là đồ lòng dạ hẹp hòi.”

Hôn lễ kéo dài một thời gian, hai con người đau khổ nay đã trở thành người thân đúng như họ mơ ước.

Yêu là không bao giờ hối tiếc. Đến bây giờ chúng tôi vẫn luôn tin như vậy.

.

.

.

END

Bảy Năm Lại Bảy NămTác giả: Đào Hắc Tiểu ThấtTruyện Ngôn Tình“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay… Trước cửa bệnh viện tập trung rất nhiều người của giới truyền thông, tất cả mọi người đều chờ đợi được xem tình hình của người phụ nữ mà Mạc Ngôn hết lòng yêu thương. Trong phòng bệnh, hai bên giường, một người lớn, một trẻ nhỏ đang nằm nắm chặt tay nhau.“Ân Hữu, con có sợ không?”Ân Hữu liếc nhìn qua An Nhiên đang hôn mê, sau đó lúc lắc cái đầu: “Làm xong giải phẫu, Nhiên Nhiên sẽ tốt hơn.”Vài vị chuyên gia đi đến: “Đường tổng, đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại có thể tiến hành giải phẫu .”Bà Đường chịu không nổi, nước mắt không ngừng chảy xuống, thằng bé nhanh tay lau nước mắt trên mặt bà nội: “Bà nội, đừng khóc.”Rồi tất cả bị đẩy hết ra ngoài, im lặng, chờ đợi trong thời gian rất dài.Mười mấy giờ giải phẫu với Mạc Ngôn như mười mấy thế kỷ, bản thân quyết định vậy, là đúng hay sai đây?“Ra rồi.”Mạc Ngôn không dám mở miệng hỏi, anh đột nhiên sợ hãi khi biết kết quả.Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười an ủi: “Giải phẫu đã tiến hành thành công, chỉ cần trong một tháng tới, không xảy ra hiện tượng bài xích, thì Dư tiểu thư sẽ khôi phục hoàn tòan.”Đây là tin tức tốt nhất mà Mạc Ngôn nghe được trong mười mấy năm qua. An Nhiên của anh sẽ không có việc gì nữa.…Người phụ nữ bận một bộ váy cưới trắng như tuyết, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Phía sau Ân Hữu, hai phù dâu nắm lấy áo cưới.“Chúc mừng, người có tình sẽ thành thân thuộc.” Tina cao hứng ôm lấy An Nhiên.“Cảm ơn cô, Tina.”“Tôi mới phải cảm ơn cô chứ?” Vừa nói cô vừa thân mật ôm cánh tay của Tô Nghệ “Giúp tôi tìm được một người đàn ông tốt như vậy.”“An Nhiên, chúc mừng.” Tuyên Nguyên nở nụ cười, hôn lên mặt An Nhiên.Mạc Ngôn vội kéo cô lại trong lòng: “Này, đây là vợ của tôi.”“Thật sự là đồ lòng dạ hẹp hòi.”Hôn lễ kéo dài một thời gian, hai con người đau khổ nay đã trở thành người thân đúng như họ mơ ước.Yêu là không bao giờ hối tiếc. Đến bây giờ chúng tôi vẫn luôn tin như vậy....END

Chương 102: Chương cuối