Ái tình nó không quan hệ phong nguyệt, không quan hệ thời gian, nó chỉ liên quan đến hai người. Có đôi khi, ngủ đó là ngủ, yêu đó là yêu, nó không phải do ngươi, nó chỉ nghe tâm. ―――――――――――― Ngoài cửa sổ thị đen như mực bóng đêm, dường như bị màu mực tẩy và nhuộm, chỉ còn lại hạ vài nhàn nhạt ánh trăng cửa hàng sái ra, trở thành hôn ám trong phòng duy nhất tia sáng. Tần Ngu nhắm mắt lại lê dép đi qua hơn nửa phòng khách, trong tay hoàn gắt gao ôm nhất cái gối. Chậm rãi đi tới một cửa phòng ngủ, tòng thiện như lưu một cước đá văng ván cửa, giống như một một u linh giống nhau vô thanh vô tức bay vào Tống Mạc căn phòng của. Đi tới * biên, ôm bão chẩm vừa... vừa vừa ngã vào * thượng, một tiếng vang thật lớn ở vắng vẻ trong phòng của khuếch tán ra. * thượng uống say huân huân Tống Mạc mắt tạo ra một đường may, nhãn thần mê ly nhìn * thượng mơ hồ bóng người, cau mày giật giật thân thể, giơ cánh tay lên đẩy ra che ở Tần Ngu trên mặt toái phát, nhìn chằm chằm trương bạch hi gương mặt của…
Chương 119: Trong phòng có người
Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao LãnhTác giả: Tiểu Yêu HoanTruyện Ngôn TìnhÁi tình nó không quan hệ phong nguyệt, không quan hệ thời gian, nó chỉ liên quan đến hai người. Có đôi khi, ngủ đó là ngủ, yêu đó là yêu, nó không phải do ngươi, nó chỉ nghe tâm. ―――――――――――― Ngoài cửa sổ thị đen như mực bóng đêm, dường như bị màu mực tẩy và nhuộm, chỉ còn lại hạ vài nhàn nhạt ánh trăng cửa hàng sái ra, trở thành hôn ám trong phòng duy nhất tia sáng. Tần Ngu nhắm mắt lại lê dép đi qua hơn nửa phòng khách, trong tay hoàn gắt gao ôm nhất cái gối. Chậm rãi đi tới một cửa phòng ngủ, tòng thiện như lưu một cước đá văng ván cửa, giống như một một u linh giống nhau vô thanh vô tức bay vào Tống Mạc căn phòng của. Đi tới * biên, ôm bão chẩm vừa... vừa vừa ngã vào * thượng, một tiếng vang thật lớn ở vắng vẻ trong phòng của khuếch tán ra. * thượng uống say huân huân Tống Mạc mắt tạo ra một đường may, nhãn thần mê ly nhìn * thượng mơ hồ bóng người, cau mày giật giật thân thể, giơ cánh tay lên đẩy ra che ở Tần Ngu trên mặt toái phát, nhìn chằm chằm trương bạch hi gương mặt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà sữa trà xanhTrong khách sạn sang trọng, rèm cửa sổ bằng nhung che kín cảnh sắc tươi đẹp bên d..dlqd. ngoài, ánh trăng theo khe hở chui vào, đổ xuống trên vách tường, tạo thành ánh sáng duy nhất trong phòng đen tối.Trên giường lớn của khách sạn, Tống Mạc lẳng lặng nằm, như gốc cây thẳng tắp, hai tay dán chặt ở hai bên người, bởi vì con mắt đóng chặt, nên phá lệ khuôn mặt phá lệ an tĩnh. Anh không nhúc nhích, không phải do lồng ngực vẫn phập phồng, người khác cứ tưởng đây là xác chết.Trong phòng ngoại trừ anh đều hít thở, còn có một giọng nữ, giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh, cô làm cho người ta cảm giác, lão luyện, tinh anh.Là Hứa Văn, đang đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại.Trước khi bác sĩ tới, cô sớm đã biết lý do Tống Mạc đột nhiên hôn mê bất tỉnh, là vì tác dụng của thuốc mê trong cơ thể, liều thuốc cũng không lớn, không dẫn tới cái chết, chỉ là sẽ hôn mê mấy giờ.Làm cho người ta nghi hoặc chính là chỗ này, nếu là kẻ thù, đã làm tới bước này sao không trực tiếp g**t ch*t Tống Mạc, lại lưu mạng cho lại, họ đang muốn gì đây?Hứa Văn suy tư nửa ngày, không có kết quả, đây như là vụ án không có đầu mối, kẻ thù đột nhiên xuất hiện, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngay cả Tống Mạc từ trước đến nay cẩn thận cơ trí như vậy cũng không phát giác.Bất quá, nếu như cô không có đoán sai, người bỏ thuốc đêm nay nhất định sẽ đến, bởi vì không có ai ngốc nghếch bất chấp mọi nguy hiểm tính mạng đến gần Tống Mạc một người có bối cảnh hùng hậu, thủ đoạn tàn nhẫn chỉ để bỏ thuốc anh sau đó không làm gì nữa, nếu thật như vậy là do người đó sợ chết. Cho nên, cô suy đoán đêm nay người kia nhất định sẽ đến, về phần mục đích gì, có thể là muốn lăng nhục Tống Mạc để đạt được cảm giác trả thù, người như vậy trên đời này không ít, đương nhiên, cũng có thể là người này muốn bắt cóc Tống Mạc chẳng hạn.Tình huống gì cũng có thể xảy ra, nhưng mặc kệ đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì, làm trợ lý nhiều năm bên cạnh Tống Mạc, cô tự có năng lực tỉnh táo đối phó.Rất nhanh điện thoại được đả thông.“Tống tổng đã xảy ra chuyện, lập tức mang người đến Minh Hương Quốc Tế.” Đến tột cùng sau lưng Tống gia có bao nhiêu thế lực cô không rõ lắm, nhưng nằm vùng của Tống Mạc ở Tề Thị, trước khi tới nơi này, cô đã được biết.Người đàn ông đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, Hứa Văn theo bản năng gật đầu, sau cùng, bổ sung một câu, “Không được đả thảo kinh xà, mai phục bên ngoài Minh Hương Quốc Tế, tùy cơ ứng biến.”Cúp điện thoại, Hứa Văn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngủ trên giường, không biết khi nào anh mới tỉnh lại? Chuyện này, cô có cần nói cho Tần tiểu thư biết không?Hình như Tống tổng không thích phụ nữ tự làm chủ, huống chi, anh không muốn khiến Tần Ngu lo lắng, suy nghĩ một hồi, cô quyết định không nói, thu hồi điện thoại di động đóng cửa lại, rời đi.―――Lầu dưới Minh Hương Quốc Tế, một chiếc tuần dương hạm vững vàng dừng lại, một người phụ nữ cao gầy mặc áo gió màu đen cùng một người đàn ông mặc áo gió màu đen mở cửa xe đi xuống.Hai người liếc nhìn nhau, người đàn ông đến sau xe lấy ra dây thừng cùng móc nối, “Cô đi vào từ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà sữa trà xanh
Trong khách sạn sang trọng, rèm cửa sổ bằng nhung che kín cảnh sắc tươi đẹp bên d..dlqd. ngoài, ánh trăng theo khe hở chui vào, đổ xuống trên vách tường, tạo thành ánh sáng duy nhất trong phòng đen tối.
Trên giường lớn của khách sạn, Tống Mạc lẳng lặng nằm, như gốc cây thẳng tắp, hai tay dán chặt ở hai bên người, bởi vì con mắt đóng chặt, nên phá lệ khuôn mặt phá lệ an tĩnh. Anh không nhúc nhích, không phải do lồng ngực vẫn phập phồng, người khác cứ tưởng đây là xác chết.
Trong phòng ngoại trừ anh đều hít thở, còn có một giọng nữ, giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh, cô làm cho người ta cảm giác, lão luyện, tinh anh.
Là Hứa Văn, đang đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại.
Trước khi bác sĩ tới, cô sớm đã biết lý do Tống Mạc đột nhiên hôn mê bất tỉnh, là vì tác dụng của thuốc mê trong cơ thể, liều thuốc cũng không lớn, không dẫn tới cái chết, chỉ là sẽ hôn mê mấy giờ.
Làm cho người ta nghi hoặc chính là chỗ này, nếu là kẻ thù, đã làm tới bước này sao không trực tiếp g**t ch*t Tống Mạc, lại lưu mạng cho lại, họ đang muốn gì đây?
Hứa Văn suy tư nửa ngày, không có kết quả, đây như là vụ án không có đầu mối, kẻ thù đột nhiên xuất hiện, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngay cả Tống Mạc từ trước đến nay cẩn thận cơ trí như vậy cũng không phát giác.
Bất quá, nếu như cô không có đoán sai, người bỏ thuốc đêm nay nhất định sẽ đến, bởi vì không có ai ngốc nghếch bất chấp mọi nguy hiểm tính mạng đến gần Tống Mạc một người có bối cảnh hùng hậu, thủ đoạn tàn nhẫn chỉ để bỏ thuốc anh sau đó không làm gì nữa, nếu thật như vậy là do người đó sợ chết. Cho nên, cô suy đoán đêm nay người kia nhất định sẽ đến, về phần mục đích gì, có thể là muốn lăng nhục Tống Mạc để đạt được cảm giác trả thù, người như vậy trên đời này không ít, đương nhiên, cũng có thể là người này muốn bắt cóc Tống Mạc chẳng hạn.
Tình huống gì cũng có thể xảy ra, nhưng mặc kệ đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì, làm trợ lý nhiều năm bên cạnh Tống Mạc, cô tự có năng lực tỉnh táo đối phó.
Rất nhanh điện thoại được đả thông.
“Tống tổng đã xảy ra chuyện, lập tức mang người đến Minh Hương Quốc Tế.” Đến tột cùng sau lưng Tống gia có bao nhiêu thế lực cô không rõ lắm, nhưng nằm vùng của Tống Mạc ở Tề Thị, trước khi tới nơi này, cô đã được biết.
Người đàn ông đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, Hứa Văn theo bản năng gật đầu, sau cùng, bổ sung một câu, “Không được đả thảo kinh xà, mai phục bên ngoài Minh Hương Quốc Tế, tùy cơ ứng biến.”
Cúp điện thoại, Hứa Văn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngủ trên giường, không biết khi nào anh mới tỉnh lại? Chuyện này, cô có cần nói cho Tần tiểu thư biết không?
Hình như Tống tổng không thích phụ nữ tự làm chủ, huống chi, anh không muốn khiến Tần Ngu lo lắng, suy nghĩ một hồi, cô quyết định không nói, thu hồi điện thoại di động đóng cửa lại, rời đi.
―――
Lầu dưới Minh Hương Quốc Tế, một chiếc tuần dương hạm vững vàng dừng lại, một người phụ nữ cao gầy mặc áo gió màu đen cùng một người đàn ông mặc áo gió màu đen mở cửa xe đi xuống.
Hai người liếc nhìn nhau, người đàn ông đến sau xe lấy ra dây thừng cùng móc nối, “Cô đi vào từ
Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao LãnhTác giả: Tiểu Yêu HoanTruyện Ngôn TìnhÁi tình nó không quan hệ phong nguyệt, không quan hệ thời gian, nó chỉ liên quan đến hai người. Có đôi khi, ngủ đó là ngủ, yêu đó là yêu, nó không phải do ngươi, nó chỉ nghe tâm. ―――――――――――― Ngoài cửa sổ thị đen như mực bóng đêm, dường như bị màu mực tẩy và nhuộm, chỉ còn lại hạ vài nhàn nhạt ánh trăng cửa hàng sái ra, trở thành hôn ám trong phòng duy nhất tia sáng. Tần Ngu nhắm mắt lại lê dép đi qua hơn nửa phòng khách, trong tay hoàn gắt gao ôm nhất cái gối. Chậm rãi đi tới một cửa phòng ngủ, tòng thiện như lưu một cước đá văng ván cửa, giống như một một u linh giống nhau vô thanh vô tức bay vào Tống Mạc căn phòng của. Đi tới * biên, ôm bão chẩm vừa... vừa vừa ngã vào * thượng, một tiếng vang thật lớn ở vắng vẻ trong phòng của khuếch tán ra. * thượng uống say huân huân Tống Mạc mắt tạo ra một đường may, nhãn thần mê ly nhìn * thượng mơ hồ bóng người, cau mày giật giật thân thể, giơ cánh tay lên đẩy ra che ở Tần Ngu trên mặt toái phát, nhìn chằm chằm trương bạch hi gương mặt của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà sữa trà xanhTrong khách sạn sang trọng, rèm cửa sổ bằng nhung che kín cảnh sắc tươi đẹp bên d..dlqd. ngoài, ánh trăng theo khe hở chui vào, đổ xuống trên vách tường, tạo thành ánh sáng duy nhất trong phòng đen tối.Trên giường lớn của khách sạn, Tống Mạc lẳng lặng nằm, như gốc cây thẳng tắp, hai tay dán chặt ở hai bên người, bởi vì con mắt đóng chặt, nên phá lệ khuôn mặt phá lệ an tĩnh. Anh không nhúc nhích, không phải do lồng ngực vẫn phập phồng, người khác cứ tưởng đây là xác chết.Trong phòng ngoại trừ anh đều hít thở, còn có một giọng nữ, giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh, cô làm cho người ta cảm giác, lão luyện, tinh anh.Là Hứa Văn, đang đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại.Trước khi bác sĩ tới, cô sớm đã biết lý do Tống Mạc đột nhiên hôn mê bất tỉnh, là vì tác dụng của thuốc mê trong cơ thể, liều thuốc cũng không lớn, không dẫn tới cái chết, chỉ là sẽ hôn mê mấy giờ.Làm cho người ta nghi hoặc chính là chỗ này, nếu là kẻ thù, đã làm tới bước này sao không trực tiếp g**t ch*t Tống Mạc, lại lưu mạng cho lại, họ đang muốn gì đây?Hứa Văn suy tư nửa ngày, không có kết quả, đây như là vụ án không có đầu mối, kẻ thù đột nhiên xuất hiện, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngay cả Tống Mạc từ trước đến nay cẩn thận cơ trí như vậy cũng không phát giác.Bất quá, nếu như cô không có đoán sai, người bỏ thuốc đêm nay nhất định sẽ đến, bởi vì không có ai ngốc nghếch bất chấp mọi nguy hiểm tính mạng đến gần Tống Mạc một người có bối cảnh hùng hậu, thủ đoạn tàn nhẫn chỉ để bỏ thuốc anh sau đó không làm gì nữa, nếu thật như vậy là do người đó sợ chết. Cho nên, cô suy đoán đêm nay người kia nhất định sẽ đến, về phần mục đích gì, có thể là muốn lăng nhục Tống Mạc để đạt được cảm giác trả thù, người như vậy trên đời này không ít, đương nhiên, cũng có thể là người này muốn bắt cóc Tống Mạc chẳng hạn.Tình huống gì cũng có thể xảy ra, nhưng mặc kệ đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì, làm trợ lý nhiều năm bên cạnh Tống Mạc, cô tự có năng lực tỉnh táo đối phó.Rất nhanh điện thoại được đả thông.“Tống tổng đã xảy ra chuyện, lập tức mang người đến Minh Hương Quốc Tế.” Đến tột cùng sau lưng Tống gia có bao nhiêu thế lực cô không rõ lắm, nhưng nằm vùng của Tống Mạc ở Tề Thị, trước khi tới nơi này, cô đã được biết.Người đàn ông đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, Hứa Văn theo bản năng gật đầu, sau cùng, bổ sung một câu, “Không được đả thảo kinh xà, mai phục bên ngoài Minh Hương Quốc Tế, tùy cơ ứng biến.”Cúp điện thoại, Hứa Văn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngủ trên giường, không biết khi nào anh mới tỉnh lại? Chuyện này, cô có cần nói cho Tần tiểu thư biết không?Hình như Tống tổng không thích phụ nữ tự làm chủ, huống chi, anh không muốn khiến Tần Ngu lo lắng, suy nghĩ một hồi, cô quyết định không nói, thu hồi điện thoại di động đóng cửa lại, rời đi.―――Lầu dưới Minh Hương Quốc Tế, một chiếc tuần dương hạm vững vàng dừng lại, một người phụ nữ cao gầy mặc áo gió màu đen cùng một người đàn ông mặc áo gió màu đen mở cửa xe đi xuống.Hai người liếc nhìn nhau, người đàn ông đến sau xe lấy ra dây thừng cùng móc nối, “Cô đi vào từ