Tác giả:

Mọi người đều biết phương châm của Phương Thần Hi, lời răn của cô chính là: "Nếm trải trong khổ đau, mới là người tài giỏi" . Thường thường mười bảy tuổi, các bạn học cùng lớp đều xin tiền ba mẹ để mua đồ, chỉ có cô tay làm hàm nhai ── chiều nào sau giờ lên lớp cũng đến cửa hàng tiện lợi làm đến mười giờ, tự mình trả tiền mướn phòng, tự mình nấu cơm, tự mình quét dọn, liền học phí đều dựa vào chính mình. Ban ngày đi học, buổi tối làm việc, không mua bất kỳ xa xỉ phẩm nào, cuộc sống không giống như cổ tích, mang bên mình bản ghi chép mở ra chỉ có mười chữ to ── Nếm trải trong khổ đau, mới là người tài. Không chỉ có Phương Thần Hi mười bảy tuổi, mà chị gái cô là Phương Vãn Tĩnh mười chín tuổi cũng giống như vậy. Người không rõ ràng tình hình bên trong nhất định sẽ cho là hai chị em tính nết giản dị chịu được vất vả và biết vươn lên, thật ra thì nếu không phải vì ba mẹ đã qua đời,cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình nuôi mình, bởi vì tiền lương không nhiều lắm, cho nên không thể…

Chương 28

Cô Dâu 17 TuổiTác giả: Giản HuânTruyện Ngôn TìnhMọi người đều biết phương châm của Phương Thần Hi, lời răn của cô chính là: "Nếm trải trong khổ đau, mới là người tài giỏi" . Thường thường mười bảy tuổi, các bạn học cùng lớp đều xin tiền ba mẹ để mua đồ, chỉ có cô tay làm hàm nhai ── chiều nào sau giờ lên lớp cũng đến cửa hàng tiện lợi làm đến mười giờ, tự mình trả tiền mướn phòng, tự mình nấu cơm, tự mình quét dọn, liền học phí đều dựa vào chính mình. Ban ngày đi học, buổi tối làm việc, không mua bất kỳ xa xỉ phẩm nào, cuộc sống không giống như cổ tích, mang bên mình bản ghi chép mở ra chỉ có mười chữ to ── Nếm trải trong khổ đau, mới là người tài. Không chỉ có Phương Thần Hi mười bảy tuổi, mà chị gái cô là Phương Vãn Tĩnh mười chín tuổi cũng giống như vậy. Người không rõ ràng tình hình bên trong nhất định sẽ cho là hai chị em tính nết giản dị chịu được vất vả và biết vươn lên, thật ra thì nếu không phải vì ba mẹ đã qua đời,cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình nuôi mình, bởi vì tiền lương không nhiều lắm, cho nên không thể… Hàn Ức đã lâu không bị sét đánh── năm đầu học ở Viên, có cô gái nhỏ nói cho anh biết là bản thân mình là đường viền đăng ten cũng không có, thời điểm có nam giáo sư trẻ tuổi hướng dẫn tỏ tình cũng không có, thời điểm trở lại chỗ ở phát hiện bà chủ nhà cư nhiên cùng bạn cùng phòng thân thiết cũng không có, nhưng bây giờ khi anh trở về nhà của mình, lại bị đánh trúng.Hai tiểu tình nhân của anh giống như đã trải qua vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi nghênh đón anh, anh ôm Băng Trà, sờ sờ Hồng Trà, thời điểm chuẩn bị đi vào phòng ngủ gọi Thần Hi, phát hiện thanh âm phát ra ở trong phòng không phải là Thần Hi, mà là Hà Dĩ Thiến.Hàn Ức hoàn toàn sững sờ.Bởi vì anh cho là cô cầm chìa khóa cũng sẽ không làm chuyện gì, cho nên khi cô nói muốn giữ lại làm kỷ niệm, anh cũng không phản đối, nhưng hiện tại xem ra, anh nên đổi lại khóa mới đúng.Cô đang chỉnh lý quần áo, nhìn thấy anh trở lại, cũng không bất ngờ, bộ dáng tự nhiên, "Không phải anh đi chụp hình sao? Sao lại về sớm như vậy?"Hàn Ức cau mày, "Sao em lại ở chỗ này?""Em tới lấy ít đồ.""Em nên gọi điện thoại trước cho anh mới đúng." Trong giọng nói có chút khó chịu.Lúc mới chia tay, đột nhiên cô bắt đầu bận rộn, quần áo cùng những vật nhỏ cô thích cũng không lấy đi, cô cầu xin anh đừng ném đi, cô sẽ tìm thời gian để tới lấy.Là người yêu một thời, vì vậy anh hứa sẽ giữ lại cho cô.Giữ lại, cô trở về nước Anh, vì đồ không quá nhiều, cho nên anh cũng không để ý đến, không nghĩ tới cô lại có thể chạy tới lấy đồ."Thần Hi đâu?""Anh nói đến cô gái nhỏ đó?""Đúng.""Cô ấy thay quần áo đi ra ngoài rồi." Hà Dĩ Thiến nhìn anh, "Em có giải thích với cô ấy là chỉ tới lấy ít đồ, em cũng nói trước kia chúng ta có qua lại với nhau, nhưng cô ấy giống như không thể tiếp nhận.""Em là cố ý." Anh nhìn giường đầy quần áo, "Biết anh không có ở đây, biết cô ấy nghe được mấy cái này nhất định không chịu nổi."Cô không lên tiếng, coi như là cam chịu.Hai người ngồi ở hai đầu gian phòng, trầm mặc.Một hồi lâu, Hàn Ức rốt cuộc mở miệng, "Anh không cho là em thật sự cần những quần áo này, nói cho anh biết, em muốn làm cái gì?"Hà Dĩ Thiến cũng không trả lời anh, "Anh ở cùng cô ấy rất vui vẻ sao?""Rất vui vẻ.""So với ở cùng em?""Dĩ Thiến ──""Trả lời em, ở cùng em vui vẻ hơn, hay là ở cùng cô ấy?""Em rốt cuộc muốn thế nào?" Thanh âm Hàn Ức có chút không thể giải thích vì sao, "Ban đầu là em nói muốn chia tay, đúng là anh rất khổ sở, nhưng khi nhìn thấy em khóc, anh không muốn làm khó dễ em, vô luận là ‘bạn trai’ hay là ‘bạn trai cũ’, anh cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ em, anh không hiểu tại sao đã hơn một năm. . . . . ."Cô cắt đứt anh, " Không phải là em muốn chia tay." (dở hơi không biết bơi)Hàn Ức ngẩn người. Cô nói gì?"Bởi vì anh luôn có bộ dáng này, nên em muốn thử một chút xem anh có yêu em hay không, nếu không vì sao sau khi chia tay em lại muốn tiếp tục lưu lại Đài Loan, em một mực chờ anh gọi điện thoại cho em, em đang đợi anh nói với em, ‘Dĩ Thiến, anh không thể không có em, chúng ta làm lại từ đầu có được không?’ Em cũng đã nghĩ xong cách trả lời, em chỉ muốn anh bảo đảm, chỉ cần anh bảo đảm yêu em, em sẽ nói, ‘Được, chúng ta làm lại từ đầu.’" Hà Dĩ thiến nhìn anh, "Nhưng mà em đợi một chút, đợi một chút, nhưng anh không gọi điện thoại cho em, cho nên em chỉ có thể trở về nước Anh." (bạn nhận xét: đây là phép thử ngu ngốc của người siêu cấp mặt dày. Hừ)Cô dừng một chút, còn nói: "Em đang đợi chúng ta thành thật đối mặt với đoạn cảm tình này, em cho là. . . . . . Cho là anh cũng giống như vậy, những tin tình cảm kia em đều biết anh chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà anh cư nhiên lại yêu, còn là một cô gái nhỏ mới học cao trung. . . . . . Anh làm sao vậy? Cô ấy chỉ là một nữ sinh nhỏ mà thôi, cô ấy sẽ không hiểu anh. . . . . . Em mới về Đài Loan thì anh đã nói cho em biết, cô ấy không tính là bạn gái sao? Bây giờ. . . . . .""Anh định kết hôn cùng cô ấy."Hà Dĩ Thiến ngẩn ra, "Anh. . . . . .""Anh nói cô ấy không tính là bạn gái, là bởi vì anh tính kết hôn cùng cô ấy." (trâu già gặm cỏ non >_

Hàn Ức đã lâu không bị sét đánh── năm đầu học ở Viên, có cô gái nhỏ nói cho anh biết là bản thân mình là đường viền đăng ten cũng không có, thời điểm có nam giáo sư trẻ tuổi hướng dẫn tỏ tình cũng không có, thời điểm trở lại chỗ ở phát hiện bà chủ nhà cư nhiên cùng bạn cùng phòng thân thiết cũng không có, nhưng bây giờ khi anh trở về nhà của mình, lại bị đánh trúng.

Hai tiểu tình nhân của anh giống như đã trải qua vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi nghênh đón anh, anh ôm Băng Trà, sờ sờ Hồng Trà, thời điểm chuẩn bị đi vào phòng ngủ gọi Thần Hi, phát hiện thanh âm phát ra ở trong phòng không phải là Thần Hi, mà là Hà Dĩ Thiến.

Hàn Ức hoàn toàn sững sờ.

Bởi vì anh cho là cô cầm chìa khóa cũng sẽ không làm chuyện gì, cho nên khi cô nói muốn giữ lại làm kỷ niệm, anh cũng không phản đối, nhưng hiện tại xem ra, anh nên đổi lại khóa mới đúng.

Cô đang chỉnh lý quần áo, nhìn thấy anh trở lại, cũng không bất ngờ, bộ dáng tự nhiên, "Không phải anh đi chụp hình sao? Sao lại về sớm như vậy?"

Hàn Ức cau mày, "Sao em lại ở chỗ này?"

"Em tới lấy ít đồ."

"Em nên gọi điện thoại trước cho anh mới đúng." Trong giọng nói có chút khó chịu.

Lúc mới chia tay, đột nhiên cô bắt đầu bận rộn, quần áo cùng những vật nhỏ cô thích cũng không lấy đi, cô cầu xin anh đừng ném đi, cô sẽ tìm thời gian để tới lấy.

Là người yêu một thời, vì vậy anh hứa sẽ giữ lại cho cô.

Giữ lại, cô trở về nước Anh, vì đồ không quá nhiều, cho nên anh cũng không để ý đến, không nghĩ tới cô lại có thể chạy tới lấy đồ.

"Thần Hi đâu?"

"Anh nói đến cô gái nhỏ đó?"

"Đúng."

"Cô ấy thay quần áo đi ra ngoài rồi." Hà Dĩ Thiến nhìn anh, "Em có giải thích với cô ấy là chỉ tới lấy ít đồ, em cũng nói trước kia chúng ta có qua lại với nhau, nhưng cô ấy giống như không thể tiếp nhận."

"Em là cố ý." Anh nhìn giường đầy quần áo, "Biết anh không có ở đây, biết cô ấy nghe được mấy cái này nhất định không chịu nổi."

Cô không lên tiếng, coi như là cam chịu.

Hai người ngồi ở hai đầu gian phòng, trầm mặc.

Một hồi lâu, Hàn Ức rốt cuộc mở miệng, "Anh không cho là em thật sự cần những quần áo này, nói cho anh biết, em muốn làm cái gì?"

Hà Dĩ Thiến cũng không trả lời anh, "Anh ở cùng cô ấy rất vui vẻ sao?"

"Rất vui vẻ."

"So với ở cùng em?"

"Dĩ Thiến ──"

"Trả lời em, ở cùng em vui vẻ hơn, hay là ở cùng cô ấy?"

"Em rốt cuộc muốn thế nào?" Thanh âm Hàn Ức có chút không thể giải thích vì sao, "Ban đầu là em nói muốn chia tay, đúng là anh rất khổ sở, nhưng khi nhìn thấy em khóc, anh không muốn làm khó dễ em, vô luận là ‘bạn trai’ hay là ‘bạn trai cũ’, anh cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ em, anh không hiểu tại sao đã hơn một năm. . . . . ."

Cô cắt đứt anh, " Không phải là em muốn chia tay." (dở hơi không biết bơi)

Hàn Ức ngẩn người. Cô nói gì?

"Bởi vì anh luôn có bộ dáng này, nên em muốn thử một chút xem anh có yêu em hay không, nếu không vì sao sau khi chia tay em lại muốn tiếp tục lưu lại Đài Loan, em một mực chờ anh gọi điện thoại cho em, em đang đợi anh nói với em, ‘Dĩ Thiến, anh không thể không có em, chúng ta làm lại từ đầu có được không?’ Em cũng đã nghĩ xong cách trả lời, em chỉ muốn anh bảo đảm, chỉ cần anh bảo đảm yêu em, em sẽ nói, ‘Được, chúng ta làm lại từ đầu.’" Hà Dĩ thiến nhìn anh, "Nhưng mà em đợi một chút, đợi một chút, nhưng anh không gọi điện thoại cho em, cho nên em chỉ có thể trở về nước Anh." (bạn nhận xét: đây là phép thử ngu ngốc của người siêu cấp mặt dày. Hừ)

Cô dừng một chút, còn nói: "Em đang đợi chúng ta thành thật đối mặt với đoạn cảm tình này, em cho là. . . . . . Cho là anh cũng giống như vậy, những tin tình cảm kia em đều biết anh chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà anh cư nhiên lại yêu, còn là một cô gái nhỏ mới học cao trung. . . . . . Anh làm sao vậy? Cô ấy chỉ là một nữ sinh nhỏ mà thôi, cô ấy sẽ không hiểu anh. . . . . . Em mới về Đài Loan thì anh đã nói cho em biết, cô ấy không tính là bạn gái sao? Bây giờ. . . . . ."

"Anh định kết hôn cùng cô ấy."

Hà Dĩ Thiến ngẩn ra, "Anh. . . . . ."

"Anh nói cô ấy không tính là bạn gái, là bởi vì anh tính kết hôn cùng cô ấy." (trâu già gặm cỏ non >_

Cô Dâu 17 TuổiTác giả: Giản HuânTruyện Ngôn TìnhMọi người đều biết phương châm của Phương Thần Hi, lời răn của cô chính là: "Nếm trải trong khổ đau, mới là người tài giỏi" . Thường thường mười bảy tuổi, các bạn học cùng lớp đều xin tiền ba mẹ để mua đồ, chỉ có cô tay làm hàm nhai ── chiều nào sau giờ lên lớp cũng đến cửa hàng tiện lợi làm đến mười giờ, tự mình trả tiền mướn phòng, tự mình nấu cơm, tự mình quét dọn, liền học phí đều dựa vào chính mình. Ban ngày đi học, buổi tối làm việc, không mua bất kỳ xa xỉ phẩm nào, cuộc sống không giống như cổ tích, mang bên mình bản ghi chép mở ra chỉ có mười chữ to ── Nếm trải trong khổ đau, mới là người tài. Không chỉ có Phương Thần Hi mười bảy tuổi, mà chị gái cô là Phương Vãn Tĩnh mười chín tuổi cũng giống như vậy. Người không rõ ràng tình hình bên trong nhất định sẽ cho là hai chị em tính nết giản dị chịu được vất vả và biết vươn lên, thật ra thì nếu không phải vì ba mẹ đã qua đời,cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình nuôi mình, bởi vì tiền lương không nhiều lắm, cho nên không thể… Hàn Ức đã lâu không bị sét đánh── năm đầu học ở Viên, có cô gái nhỏ nói cho anh biết là bản thân mình là đường viền đăng ten cũng không có, thời điểm có nam giáo sư trẻ tuổi hướng dẫn tỏ tình cũng không có, thời điểm trở lại chỗ ở phát hiện bà chủ nhà cư nhiên cùng bạn cùng phòng thân thiết cũng không có, nhưng bây giờ khi anh trở về nhà của mình, lại bị đánh trúng.Hai tiểu tình nhân của anh giống như đã trải qua vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi nghênh đón anh, anh ôm Băng Trà, sờ sờ Hồng Trà, thời điểm chuẩn bị đi vào phòng ngủ gọi Thần Hi, phát hiện thanh âm phát ra ở trong phòng không phải là Thần Hi, mà là Hà Dĩ Thiến.Hàn Ức hoàn toàn sững sờ.Bởi vì anh cho là cô cầm chìa khóa cũng sẽ không làm chuyện gì, cho nên khi cô nói muốn giữ lại làm kỷ niệm, anh cũng không phản đối, nhưng hiện tại xem ra, anh nên đổi lại khóa mới đúng.Cô đang chỉnh lý quần áo, nhìn thấy anh trở lại, cũng không bất ngờ, bộ dáng tự nhiên, "Không phải anh đi chụp hình sao? Sao lại về sớm như vậy?"Hàn Ức cau mày, "Sao em lại ở chỗ này?""Em tới lấy ít đồ.""Em nên gọi điện thoại trước cho anh mới đúng." Trong giọng nói có chút khó chịu.Lúc mới chia tay, đột nhiên cô bắt đầu bận rộn, quần áo cùng những vật nhỏ cô thích cũng không lấy đi, cô cầu xin anh đừng ném đi, cô sẽ tìm thời gian để tới lấy.Là người yêu một thời, vì vậy anh hứa sẽ giữ lại cho cô.Giữ lại, cô trở về nước Anh, vì đồ không quá nhiều, cho nên anh cũng không để ý đến, không nghĩ tới cô lại có thể chạy tới lấy đồ."Thần Hi đâu?""Anh nói đến cô gái nhỏ đó?""Đúng.""Cô ấy thay quần áo đi ra ngoài rồi." Hà Dĩ Thiến nhìn anh, "Em có giải thích với cô ấy là chỉ tới lấy ít đồ, em cũng nói trước kia chúng ta có qua lại với nhau, nhưng cô ấy giống như không thể tiếp nhận.""Em là cố ý." Anh nhìn giường đầy quần áo, "Biết anh không có ở đây, biết cô ấy nghe được mấy cái này nhất định không chịu nổi."Cô không lên tiếng, coi như là cam chịu.Hai người ngồi ở hai đầu gian phòng, trầm mặc.Một hồi lâu, Hàn Ức rốt cuộc mở miệng, "Anh không cho là em thật sự cần những quần áo này, nói cho anh biết, em muốn làm cái gì?"Hà Dĩ Thiến cũng không trả lời anh, "Anh ở cùng cô ấy rất vui vẻ sao?""Rất vui vẻ.""So với ở cùng em?""Dĩ Thiến ──""Trả lời em, ở cùng em vui vẻ hơn, hay là ở cùng cô ấy?""Em rốt cuộc muốn thế nào?" Thanh âm Hàn Ức có chút không thể giải thích vì sao, "Ban đầu là em nói muốn chia tay, đúng là anh rất khổ sở, nhưng khi nhìn thấy em khóc, anh không muốn làm khó dễ em, vô luận là ‘bạn trai’ hay là ‘bạn trai cũ’, anh cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ em, anh không hiểu tại sao đã hơn một năm. . . . . ."Cô cắt đứt anh, " Không phải là em muốn chia tay." (dở hơi không biết bơi)Hàn Ức ngẩn người. Cô nói gì?"Bởi vì anh luôn có bộ dáng này, nên em muốn thử một chút xem anh có yêu em hay không, nếu không vì sao sau khi chia tay em lại muốn tiếp tục lưu lại Đài Loan, em một mực chờ anh gọi điện thoại cho em, em đang đợi anh nói với em, ‘Dĩ Thiến, anh không thể không có em, chúng ta làm lại từ đầu có được không?’ Em cũng đã nghĩ xong cách trả lời, em chỉ muốn anh bảo đảm, chỉ cần anh bảo đảm yêu em, em sẽ nói, ‘Được, chúng ta làm lại từ đầu.’" Hà Dĩ thiến nhìn anh, "Nhưng mà em đợi một chút, đợi một chút, nhưng anh không gọi điện thoại cho em, cho nên em chỉ có thể trở về nước Anh." (bạn nhận xét: đây là phép thử ngu ngốc của người siêu cấp mặt dày. Hừ)Cô dừng một chút, còn nói: "Em đang đợi chúng ta thành thật đối mặt với đoạn cảm tình này, em cho là. . . . . . Cho là anh cũng giống như vậy, những tin tình cảm kia em đều biết anh chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà anh cư nhiên lại yêu, còn là một cô gái nhỏ mới học cao trung. . . . . . Anh làm sao vậy? Cô ấy chỉ là một nữ sinh nhỏ mà thôi, cô ấy sẽ không hiểu anh. . . . . . Em mới về Đài Loan thì anh đã nói cho em biết, cô ấy không tính là bạn gái sao? Bây giờ. . . . . .""Anh định kết hôn cùng cô ấy."Hà Dĩ Thiến ngẩn ra, "Anh. . . . . .""Anh nói cô ấy không tính là bạn gái, là bởi vì anh tính kết hôn cùng cô ấy." (trâu già gặm cỏ non >_

Chương 28