“Tuần tới là sinh nhật mười tám tuổi của em.” Anh ngẩn đầu, rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay, nhìn cô một cái một cái, miễn cưỡng đáp lại: “Anh sẽ không tặng quà cho em.” Anh không nhớ rõ sinh nhật của bất kỳ ai, bao gồm cả chính mình. Cô ngồi ở bên cạnh hắn, trên giường của cô. Cha mẹ đã đi thăm bạn bè từ một tiếng trước, buổi tối sẽ không trở về. Vì thế cô mời anh ở cách vách tới nhà làm khách. Trên cơ bản, cha mẹ cô chán ghét người như anh, bởi vì anh ngang tàng, bướng bỉnh, học hành không tốt, lại là đại ca đầu gấu, là đứa con thứ hai khiến cô chú đau đầu, cha mẹ tuyệt đối sẽ không thích con rể như vậy, nhưng cô lại phi thường thích anh, dường như là nhất kiến chung tình. Bắt đầu từ ngày được anh cứu, cô đã nhớ anhmãi không quên, một lòng muốn. . . . . . muốn trở thành bạn gái của hắn. Năm mười bốn tuổi, cô tỏ tình —— anh ngây người 3 phút, hỏi cô là ai? Năm mười lăm tuổi, cô tỏ tình —— anh cười đau cả bụng, vỗ vỗ đầu cô, nói cô còn quá nhỏ, không biết rõ thích là như thế…
Chương 12: Phiên ngoại 2
Bốn Miệng Ăn Dịch GiaTác giả: Sở NguyệtTruyện Ngôn Tình“Tuần tới là sinh nhật mười tám tuổi của em.” Anh ngẩn đầu, rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay, nhìn cô một cái một cái, miễn cưỡng đáp lại: “Anh sẽ không tặng quà cho em.” Anh không nhớ rõ sinh nhật của bất kỳ ai, bao gồm cả chính mình. Cô ngồi ở bên cạnh hắn, trên giường của cô. Cha mẹ đã đi thăm bạn bè từ một tiếng trước, buổi tối sẽ không trở về. Vì thế cô mời anh ở cách vách tới nhà làm khách. Trên cơ bản, cha mẹ cô chán ghét người như anh, bởi vì anh ngang tàng, bướng bỉnh, học hành không tốt, lại là đại ca đầu gấu, là đứa con thứ hai khiến cô chú đau đầu, cha mẹ tuyệt đối sẽ không thích con rể như vậy, nhưng cô lại phi thường thích anh, dường như là nhất kiến chung tình. Bắt đầu từ ngày được anh cứu, cô đã nhớ anhmãi không quên, một lòng muốn. . . . . . muốn trở thành bạn gái của hắn. Năm mười bốn tuổi, cô tỏ tình —— anh ngây người 3 phút, hỏi cô là ai? Năm mười lăm tuổi, cô tỏ tình —— anh cười đau cả bụng, vỗ vỗ đầu cô, nói cô còn quá nhỏ, không biết rõ thích là như thế… Thật là —— đẹp quá! Nước miếng chảy ra, cô không ngờ Dịch Mạc Lặc lại cởi áo nằm trên giường mình. Chậc chậc. . . . . . Như một bức họa, khiến cho cô muốn phun máu mũi. Không được, cô rụt rè, không thể xằng bậy, bằng không thanh danh một đời sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cô tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối [tỉnh lược một ngàn chữ ‘’tuyệt đối’’] —— không thể làm loạn! Nhạc Phi thở dài, rốt cục ổn định tâm tình của mình, tim cũng từ từ đập chậm lại. Rất k*ch th*ch, chẳng lẽ về sau mỗi lần tới đây anh đều như vậy? Còn nếu không? Nếu không. . . . . . Ngược lại người chịu thiệt chính là cô, không bằng chụp một tấm hình để làm kỷ niệm. Nhạc Phi lập tức đi xuống dưới lầu máy chụp ảnh lỗi thời, bên trong còn có phim, cô không thèm nhìn, chụp lia lịa đến khi hết phim trong máy mới thôi. Chẳng qua này cuốn phim này không thể công khai, bằng không hai người bọn họ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chỉ có thể lưu luyến, bỏ lại chỗ cũ. Lúc Nhạc Phi lên Đài Bắc, cũng không mang đi cuốn phim này, sau đó không cẩn thận bị cha cô phát hiện, sau đó tuyệt chiêu “Sư tử rống” lại tái xuất giang hồ lần nữa, truyền tới đầu đường cuối ngõ —— Tại Đài Bắc vợ chồng nhà kia rùng mình một cái.
Thật là —— đẹp quá! Nước miếng chảy ra, cô không ngờ Dịch Mạc Lặc lại cởi áo nằm trên giường mình. Chậc chậc. . . . . . Như một bức họa, khiến cho cô muốn phun máu mũi. Không được, cô rụt rè, không thể xằng bậy, bằng
không thanh danh một đời sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cô tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối
tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối [tỉnh lược một ngàn chữ ‘’tuyệt đối’’] ——
không thể làm loạn! Nhạc Phi thở dài, rốt cục ổn định tâm tình của mình, tim cũng từ từ đập chậm lại. Rất k*ch th*ch, chẳng lẽ về sau mỗi lần tới đây anh đều như vậy? Còn nếu không? Nếu không. . . . . . Ngược lại người chịu thiệt chính là cô, không bằng chụp một tấm hình để làm kỷ niệm. Nhạc Phi lập tức đi xuống dưới lầu máy chụp ảnh
lỗi thời, bên trong còn có phim, cô không thèm nhìn, chụp lia lịa đến
khi hết phim trong máy mới thôi. Chẳng qua này cuốn phim này không thể công khai, bằng không hai người bọn họ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chỉ
có thể lưu luyến, bỏ lại chỗ cũ. Lúc Nhạc Phi lên Đài Bắc, cũng không mang đi
cuốn phim này, sau đó không cẩn thận bị cha cô phát hiện, sau đó tuyệt
chiêu “Sư tử rống” lại tái xuất giang hồ lần nữa, truyền tới đầu đường
cuối ngõ —— Tại Đài Bắc vợ chồng nhà kia rùng mình một cái.
Bốn Miệng Ăn Dịch GiaTác giả: Sở NguyệtTruyện Ngôn Tình“Tuần tới là sinh nhật mười tám tuổi của em.” Anh ngẩn đầu, rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay, nhìn cô một cái một cái, miễn cưỡng đáp lại: “Anh sẽ không tặng quà cho em.” Anh không nhớ rõ sinh nhật của bất kỳ ai, bao gồm cả chính mình. Cô ngồi ở bên cạnh hắn, trên giường của cô. Cha mẹ đã đi thăm bạn bè từ một tiếng trước, buổi tối sẽ không trở về. Vì thế cô mời anh ở cách vách tới nhà làm khách. Trên cơ bản, cha mẹ cô chán ghét người như anh, bởi vì anh ngang tàng, bướng bỉnh, học hành không tốt, lại là đại ca đầu gấu, là đứa con thứ hai khiến cô chú đau đầu, cha mẹ tuyệt đối sẽ không thích con rể như vậy, nhưng cô lại phi thường thích anh, dường như là nhất kiến chung tình. Bắt đầu từ ngày được anh cứu, cô đã nhớ anhmãi không quên, một lòng muốn. . . . . . muốn trở thành bạn gái của hắn. Năm mười bốn tuổi, cô tỏ tình —— anh ngây người 3 phút, hỏi cô là ai? Năm mười lăm tuổi, cô tỏ tình —— anh cười đau cả bụng, vỗ vỗ đầu cô, nói cô còn quá nhỏ, không biết rõ thích là như thế… Thật là —— đẹp quá! Nước miếng chảy ra, cô không ngờ Dịch Mạc Lặc lại cởi áo nằm trên giường mình. Chậc chậc. . . . . . Như một bức họa, khiến cho cô muốn phun máu mũi. Không được, cô rụt rè, không thể xằng bậy, bằng không thanh danh một đời sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cô tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối [tỉnh lược một ngàn chữ ‘’tuyệt đối’’] —— không thể làm loạn! Nhạc Phi thở dài, rốt cục ổn định tâm tình của mình, tim cũng từ từ đập chậm lại. Rất k*ch th*ch, chẳng lẽ về sau mỗi lần tới đây anh đều như vậy? Còn nếu không? Nếu không. . . . . . Ngược lại người chịu thiệt chính là cô, không bằng chụp một tấm hình để làm kỷ niệm. Nhạc Phi lập tức đi xuống dưới lầu máy chụp ảnh lỗi thời, bên trong còn có phim, cô không thèm nhìn, chụp lia lịa đến khi hết phim trong máy mới thôi. Chẳng qua này cuốn phim này không thể công khai, bằng không hai người bọn họ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chỉ có thể lưu luyến, bỏ lại chỗ cũ. Lúc Nhạc Phi lên Đài Bắc, cũng không mang đi cuốn phim này, sau đó không cẩn thận bị cha cô phát hiện, sau đó tuyệt chiêu “Sư tử rống” lại tái xuất giang hồ lần nữa, truyền tới đầu đường cuối ngõ —— Tại Đài Bắc vợ chồng nhà kia rùng mình một cái.