Công ty thời trang Andy, Đài Loan. “ha……” Tần Như, ngồi trong văn phòng tổng giám đốc không nhịn được cười lớn sau khi nghe lời kể của bạn thân đồng thời là cấp trên – Tiếu Trác. Cô vuốt vuốt lọn tóc đen trên má trắng nõn, cố gặng nén cười rồi nói: “Chuyện cười này không đáng cười chút nào.” “Đương nhiên không đáng cười.” Tiếu Trác nhún vai, nâng cốc gốm màu tím lên, uống ngụm trà xanh, bình tĩnh nói lên sự thật: “Bởi vì nó là sự thật. Thời gian này mình không ở đây, công ty nhờ cả vào bồ đấy…” “Cái gì?” Tần Như ngắt lời Tiếu Trác, tròng mắt càng mở to vì kinh ngạc: “Những lời bồ vừa nói là thật ư?” “Bồ biết mình thiếu đi tế bào hài hước mà.” “Mình thấy bồ thiếu tế bào não!” Con bé này điên rồi ư, Tần Như không thể tưởng tượng nổi, hét to: “Bồ điên rồi! Bây giờ là thế kỷ 21, bồ cho là thời chiến quốc, vẫn còn cha nợ, con trả ư?” “Bồ chẳng thường nói ‘Việc kỳ lạ năm nào chẳng có, năm nay đặc biệt nhiều! Coi như ra đường gặp phải dấu chân khủng long cũng chẳng không kỳ lạ’ ư? Cha nợ con…
Chương 15: Tự do có được
Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình YêuTác giả: Cô Nham Nhụy VyTruyện Ngôn TìnhCông ty thời trang Andy, Đài Loan. “ha……” Tần Như, ngồi trong văn phòng tổng giám đốc không nhịn được cười lớn sau khi nghe lời kể của bạn thân đồng thời là cấp trên – Tiếu Trác. Cô vuốt vuốt lọn tóc đen trên má trắng nõn, cố gặng nén cười rồi nói: “Chuyện cười này không đáng cười chút nào.” “Đương nhiên không đáng cười.” Tiếu Trác nhún vai, nâng cốc gốm màu tím lên, uống ngụm trà xanh, bình tĩnh nói lên sự thật: “Bởi vì nó là sự thật. Thời gian này mình không ở đây, công ty nhờ cả vào bồ đấy…” “Cái gì?” Tần Như ngắt lời Tiếu Trác, tròng mắt càng mở to vì kinh ngạc: “Những lời bồ vừa nói là thật ư?” “Bồ biết mình thiếu đi tế bào hài hước mà.” “Mình thấy bồ thiếu tế bào não!” Con bé này điên rồi ư, Tần Như không thể tưởng tượng nổi, hét to: “Bồ điên rồi! Bây giờ là thế kỷ 21, bồ cho là thời chiến quốc, vẫn còn cha nợ, con trả ư?” “Bồ chẳng thường nói ‘Việc kỳ lạ năm nào chẳng có, năm nay đặc biệt nhiều! Coi như ra đường gặp phải dấu chân khủng long cũng chẳng không kỳ lạ’ ư? Cha nợ con… “Phu nhân, cô về rồi!” bà Lưu đã đứng ở cửa nhà đợi rất lâu rồi, vừa nhìn thấy Tiếu Trác từ xa tới liền vội vàng ra đón, quan tâm hỏi han:“Ra ngoài sao không gọi tài xế? Đi rất lâu rồi đấy! Mệt lắm chứ?”“Không có, cháu ngồi taxi.” Tiêu Trác từ công ty trở về cười, ôm lấy cánh tay bà Lưu vào nhà, “Bình rượu thuốc này tặng bác. Tay bác hôm qua không phải bị trẹo ư, nghe người ta nói loại rựơu này rất có công hiệu!” Tiếu Trác lấy rượu thuốc từ trong túi xách ra đặt vào tay bà Lưu.“Phu nhân, cô đặc biệt đi Cửu Long để mua giúp tôi bình rượu thuốc này ư!” Bà Lưu cảm động nhận bình rượu thuốc của cửa hiệu lâu đời, vẻ mặt vô cùng phức tạp.“Chỉ là ngang qua thôi ạ!” Tiếu Trác xua xua tay, lập tức nhìn thấy vẻ ngập ngừng định nói lại thôi của bà Lưu, “Sao vậy, bác Lưu? Xảy ra chuyện gì rồi?”“Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tiểu thiếu gia mấy ngày ở studio không về … ngoài ra…. Đại thiếu gia gọi điện về nói cậu ấy còn phải ở nước ngoài thêm 1 tuần nữa. Phu nhân, cô đừng để ý, đại thiếu gia cũng vì bận việc mới. ….” Bà Lưu thấy sắc mặt Tiếu Trác u ám, vội vàng khuyên nhủ.“Vâng ạ, Vũ Hiên rất bận rộn công việc…” Cô dường như đang tự an ủi bản thân, nhắc lại lời bà Lưu, ngữ khí tràn ngập thê lương không giấu nổi, “bác Lưu, cháu mệt rồi, cháu về phòng trước. Bữa tối không cần gọi cháu.” Cụp mi mắt xuống, cô lặng lẽ bước lên cầu thang.“Ôi, thiếu gia, cậu đúng là tạo nghiệp chướng!” Nhìn bóng dáng hiu quạnh của Tiếu Trác, bà Lưu tức tới nỗi dậm chân. Một cô gái tốt như thế, lại bị thiếu gia dày vò thành ra vậy, ôi!“Lại thêm một tuần nữa!” Tiếu Trác đóng cửa phòng lập tức bỏ bộ mặt “thiếu phụ bị chồng bỏ rơi” xuống, đến cậu em chồng đáng ghét kia cũng đi rồi, “tốt quá!” Như vậy cô sẽ có đủ thời gian hướng dẫn người chưa từng bước vào ngành thời trang – Mark quen thuộc với nghiệp vụ công ty! Có cô bạn thân Tần Như ở bên Đài Loan, anh họ Mark bên Hồng Kông, cô sẽ không cần lo lắng Tần Như bị đè tới nỗi sụp đổ vì lượng công việc khổng lồ trong thời gian cô phải sắm vai Lãnh phu nhân. Anh họ từ Anh bay qua và 7 ngày quý báu thực sự giúp cô rất nhiều!“Mời vào!” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiếu Trác vội vàng để máy tính đổi sang trang web giải trí.“Tôi làm một ít điểm tâm cô thích ăn, ít nhiều cũng ăn một chút, nếu không bác Lưu này sẽ lo lắng!” Bà Lưu dùng khay bưng lên vài đĩa điểm tâm và một cốc trà hoa, bà thực sự không yên tâm về đứa trẻ này.“Vâng, bác Lưu.” Cô có chút miễn cưỡng nhưng ngoan ngoãn cầm miếng bánh nhân hạt dẻ đưa vào miệng, “Bác đi nghỉ trước đi!”“Được, cô cũng nghỉ sớm nhé!” Thấy vẻ mặt bà Lưu tràn ngập sự vui mừng cầm khay ra ngoài, Tiếu Trác bỏ thật nhiều hạt dẻ vào miệng.Từ khi vào Lãnh gia tới nay, mỗi lần cô dám không ăn cơm để thể hiện sự hờn tủi của mình, bởi sự kiên cường của cô là động lực cho bà Lưu lập tức làm các loại ăn vặt, điểm tâm còn ngon gấp vạn lần bữa cơm. Bê cốc trà hoa thơm nồng lên uống một ngụm, Tiếu Trác tiếp tục thảo luận công việc với Mark và Tần Như ở Đài Loan trên mạng.
“Phu nhân, cô về rồi!” bà Lưu đã đứng ở cửa nhà đợi rất lâu rồi, vừa
nhìn thấy Tiếu Trác từ xa tới liền vội vàng ra đón, quan tâm hỏi han:
“Ra ngoài sao không gọi tài xế? Đi rất lâu rồi đấy! Mệt lắm chứ?”
“Không có, cháu ngồi taxi.” Tiêu Trác từ công ty trở về cười, ôm lấy
cánh tay bà Lưu vào nhà, “Bình rượu thuốc này tặng bác. Tay bác hôm qua
không phải bị trẹo ư, nghe người ta nói loại rựơu này rất có công hiệu!” Tiếu Trác lấy rượu thuốc từ trong túi xách ra đặt vào tay bà Lưu.
“Phu nhân, cô đặc biệt đi Cửu Long để mua giúp tôi bình rượu thuốc
này ư!” Bà Lưu cảm động nhận bình rượu thuốc của cửa hiệu lâu đời, vẻ
mặt vô cùng phức tạp.
“Chỉ là ngang qua thôi ạ!” Tiếu Trác xua xua tay, lập tức nhìn thấy
vẻ ngập ngừng định nói lại thôi của bà Lưu, “Sao vậy, bác Lưu? Xảy ra
chuyện gì rồi?”
“Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tiểu thiếu gia mấy ngày ở studio
không về … ngoài ra…. Đại thiếu gia gọi điện về nói cậu ấy còn phải ở
nước ngoài thêm 1 tuần nữa. Phu nhân, cô đừng để ý, đại thiếu gia cũng
vì bận việc mới. ….” Bà Lưu thấy sắc mặt Tiếu Trác u ám, vội vàng khuyên nhủ.
“Vâng ạ, Vũ Hiên rất bận rộn công việc…” Cô dường như đang tự an ủi
bản thân, nhắc lại lời bà Lưu, ngữ khí tràn ngập thê lương không giấu
nổi, “bác Lưu, cháu mệt rồi, cháu về phòng trước. Bữa tối không cần gọi
cháu.” Cụp mi mắt xuống, cô lặng lẽ bước lên cầu thang.
“Ôi, thiếu gia, cậu đúng là tạo nghiệp chướng!” Nhìn bóng dáng hiu
quạnh của Tiếu Trác, bà Lưu tức tới nỗi dậm chân. Một cô gái tốt như
thế, lại bị thiếu gia dày vò thành ra vậy, ôi!
“Lại thêm một tuần nữa!” Tiếu Trác đóng cửa phòng lập tức bỏ bộ mặt
“thiếu phụ bị chồng bỏ rơi” xuống, đến cậu em chồng đáng ghét kia cũng
đi rồi, “tốt quá!” Như vậy cô sẽ có đủ thời gian hướng dẫn người chưa
từng bước vào ngành thời trang – Mark quen thuộc với nghiệp vụ công ty!
Có cô bạn thân Tần Như ở bên Đài Loan, anh họ Mark bên Hồng Kông, cô sẽ
không cần lo lắng Tần Như bị đè tới nỗi sụp đổ vì lượng công việc khổng
lồ trong thời gian cô phải sắm vai Lãnh phu nhân. Anh họ từ Anh bay qua
và 7 ngày quý báu thực sự giúp cô rất nhiều!
“Mời vào!” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiếu Trác vội vàng để máy tính đổi sang trang web giải trí.
“Tôi làm một ít điểm tâm cô thích ăn, ít nhiều cũng ăn một chút, nếu
không bác Lưu này sẽ lo lắng!” Bà Lưu dùng khay bưng lên vài đĩa điểm
tâm và một cốc trà hoa, bà thực sự không yên tâm về đứa trẻ này.
“Vâng, bác Lưu.” Cô có chút miễn cưỡng nhưng ngoan ngoãn cầm miếng bánh nhân hạt dẻ đưa vào miệng, “Bác đi nghỉ trước đi!”
“Được, cô cũng nghỉ sớm nhé!” Thấy vẻ mặt bà Lưu tràn ngập sự vui
mừng cầm khay ra ngoài, Tiếu Trác bỏ thật nhiều hạt dẻ vào miệng.
Từ khi vào Lãnh gia tới nay, mỗi lần cô dám không ăn cơm để thể hiện
sự hờn tủi của mình, bởi sự kiên cường của cô là động lực cho bà Lưu lập tức làm các loại ăn vặt, điểm tâm còn ngon gấp vạn lần bữa cơm. Bê cốc
trà hoa thơm nồng lên uống một ngụm, Tiếu Trác tiếp tục thảo luận công
việc với Mark và Tần Như ở Đài Loan trên mạng.
Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình YêuTác giả: Cô Nham Nhụy VyTruyện Ngôn TìnhCông ty thời trang Andy, Đài Loan. “ha……” Tần Như, ngồi trong văn phòng tổng giám đốc không nhịn được cười lớn sau khi nghe lời kể của bạn thân đồng thời là cấp trên – Tiếu Trác. Cô vuốt vuốt lọn tóc đen trên má trắng nõn, cố gặng nén cười rồi nói: “Chuyện cười này không đáng cười chút nào.” “Đương nhiên không đáng cười.” Tiếu Trác nhún vai, nâng cốc gốm màu tím lên, uống ngụm trà xanh, bình tĩnh nói lên sự thật: “Bởi vì nó là sự thật. Thời gian này mình không ở đây, công ty nhờ cả vào bồ đấy…” “Cái gì?” Tần Như ngắt lời Tiếu Trác, tròng mắt càng mở to vì kinh ngạc: “Những lời bồ vừa nói là thật ư?” “Bồ biết mình thiếu đi tế bào hài hước mà.” “Mình thấy bồ thiếu tế bào não!” Con bé này điên rồi ư, Tần Như không thể tưởng tượng nổi, hét to: “Bồ điên rồi! Bây giờ là thế kỷ 21, bồ cho là thời chiến quốc, vẫn còn cha nợ, con trả ư?” “Bồ chẳng thường nói ‘Việc kỳ lạ năm nào chẳng có, năm nay đặc biệt nhiều! Coi như ra đường gặp phải dấu chân khủng long cũng chẳng không kỳ lạ’ ư? Cha nợ con… “Phu nhân, cô về rồi!” bà Lưu đã đứng ở cửa nhà đợi rất lâu rồi, vừa nhìn thấy Tiếu Trác từ xa tới liền vội vàng ra đón, quan tâm hỏi han:“Ra ngoài sao không gọi tài xế? Đi rất lâu rồi đấy! Mệt lắm chứ?”“Không có, cháu ngồi taxi.” Tiêu Trác từ công ty trở về cười, ôm lấy cánh tay bà Lưu vào nhà, “Bình rượu thuốc này tặng bác. Tay bác hôm qua không phải bị trẹo ư, nghe người ta nói loại rựơu này rất có công hiệu!” Tiếu Trác lấy rượu thuốc từ trong túi xách ra đặt vào tay bà Lưu.“Phu nhân, cô đặc biệt đi Cửu Long để mua giúp tôi bình rượu thuốc này ư!” Bà Lưu cảm động nhận bình rượu thuốc của cửa hiệu lâu đời, vẻ mặt vô cùng phức tạp.“Chỉ là ngang qua thôi ạ!” Tiếu Trác xua xua tay, lập tức nhìn thấy vẻ ngập ngừng định nói lại thôi của bà Lưu, “Sao vậy, bác Lưu? Xảy ra chuyện gì rồi?”“Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tiểu thiếu gia mấy ngày ở studio không về … ngoài ra…. Đại thiếu gia gọi điện về nói cậu ấy còn phải ở nước ngoài thêm 1 tuần nữa. Phu nhân, cô đừng để ý, đại thiếu gia cũng vì bận việc mới. ….” Bà Lưu thấy sắc mặt Tiếu Trác u ám, vội vàng khuyên nhủ.“Vâng ạ, Vũ Hiên rất bận rộn công việc…” Cô dường như đang tự an ủi bản thân, nhắc lại lời bà Lưu, ngữ khí tràn ngập thê lương không giấu nổi, “bác Lưu, cháu mệt rồi, cháu về phòng trước. Bữa tối không cần gọi cháu.” Cụp mi mắt xuống, cô lặng lẽ bước lên cầu thang.“Ôi, thiếu gia, cậu đúng là tạo nghiệp chướng!” Nhìn bóng dáng hiu quạnh của Tiếu Trác, bà Lưu tức tới nỗi dậm chân. Một cô gái tốt như thế, lại bị thiếu gia dày vò thành ra vậy, ôi!“Lại thêm một tuần nữa!” Tiếu Trác đóng cửa phòng lập tức bỏ bộ mặt “thiếu phụ bị chồng bỏ rơi” xuống, đến cậu em chồng đáng ghét kia cũng đi rồi, “tốt quá!” Như vậy cô sẽ có đủ thời gian hướng dẫn người chưa từng bước vào ngành thời trang – Mark quen thuộc với nghiệp vụ công ty! Có cô bạn thân Tần Như ở bên Đài Loan, anh họ Mark bên Hồng Kông, cô sẽ không cần lo lắng Tần Như bị đè tới nỗi sụp đổ vì lượng công việc khổng lồ trong thời gian cô phải sắm vai Lãnh phu nhân. Anh họ từ Anh bay qua và 7 ngày quý báu thực sự giúp cô rất nhiều!“Mời vào!” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiếu Trác vội vàng để máy tính đổi sang trang web giải trí.“Tôi làm một ít điểm tâm cô thích ăn, ít nhiều cũng ăn một chút, nếu không bác Lưu này sẽ lo lắng!” Bà Lưu dùng khay bưng lên vài đĩa điểm tâm và một cốc trà hoa, bà thực sự không yên tâm về đứa trẻ này.“Vâng, bác Lưu.” Cô có chút miễn cưỡng nhưng ngoan ngoãn cầm miếng bánh nhân hạt dẻ đưa vào miệng, “Bác đi nghỉ trước đi!”“Được, cô cũng nghỉ sớm nhé!” Thấy vẻ mặt bà Lưu tràn ngập sự vui mừng cầm khay ra ngoài, Tiếu Trác bỏ thật nhiều hạt dẻ vào miệng.Từ khi vào Lãnh gia tới nay, mỗi lần cô dám không ăn cơm để thể hiện sự hờn tủi của mình, bởi sự kiên cường của cô là động lực cho bà Lưu lập tức làm các loại ăn vặt, điểm tâm còn ngon gấp vạn lần bữa cơm. Bê cốc trà hoa thơm nồng lên uống một ngụm, Tiếu Trác tiếp tục thảo luận công việc với Mark và Tần Như ở Đài Loan trên mạng.