" Phy Phy, em không sao chứ? Tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ?" Một giọng trẻ con lo sợ gần như sắp khóc đến nơi quanh quẩn bên tai. Cô mê mang mở mắt, mông lung thấy được khuôn mặt lúc nhỏ của ông anh. Hazz!... Nhìn khuôn mặt bánh bao này mà cô cầm lòng không được đưa hai tay v**t v*. Mềm mịn quá đi. " Phy Phy em... đầu em... có sao không?" Bé trai lo lắng, chột dạ hỏi. Sao lại thế này. Cô bật dậy, nghi hoặc nhìn xung quanh, đây....đây là con đường đến trường tiểu học của cô mà, nhìn mấy đứa trẻ đang đi bộ về, rồi nhìn ông anh con nít trước mắt, cô bật khóc. " Phy Phy, là anh sai, anh không nên bám váy em, làm em té. Em nín đi. Ngoan, Phy Phy, tối nay anh làm bò cho em cưỡi nha, đừng khóc nha." Bé trai càng lúng túng hơn khi thấy cô em nhỏ khóc nức nở. Em là em đang khóc mừng đó. Trời xanh có mắt, thấy cô chết tức tưởi, nghẹn khuất quá mà cho cô một vé về tuổi thơ. Nằm nghĩ bao nhiêu lần, hy vọng bao nhiêu lần trước khi nằm ngủ là lúc tỉnh giấc cô sẽ được trở về lúc nhỏ sửa chữa sai lầm…
Chương 6
Được Một Vé Về Tuổi ThơTác giả: PhaiKo9xTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh" Phy Phy, em không sao chứ? Tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ?" Một giọng trẻ con lo sợ gần như sắp khóc đến nơi quanh quẩn bên tai. Cô mê mang mở mắt, mông lung thấy được khuôn mặt lúc nhỏ của ông anh. Hazz!... Nhìn khuôn mặt bánh bao này mà cô cầm lòng không được đưa hai tay v**t v*. Mềm mịn quá đi. " Phy Phy em... đầu em... có sao không?" Bé trai lo lắng, chột dạ hỏi. Sao lại thế này. Cô bật dậy, nghi hoặc nhìn xung quanh, đây....đây là con đường đến trường tiểu học của cô mà, nhìn mấy đứa trẻ đang đi bộ về, rồi nhìn ông anh con nít trước mắt, cô bật khóc. " Phy Phy, là anh sai, anh không nên bám váy em, làm em té. Em nín đi. Ngoan, Phy Phy, tối nay anh làm bò cho em cưỡi nha, đừng khóc nha." Bé trai càng lúng túng hơn khi thấy cô em nhỏ khóc nức nở. Em là em đang khóc mừng đó. Trời xanh có mắt, thấy cô chết tức tưởi, nghẹn khuất quá mà cho cô một vé về tuổi thơ. Nằm nghĩ bao nhiêu lần, hy vọng bao nhiêu lần trước khi nằm ngủ là lúc tỉnh giấc cô sẽ được trở về lúc nhỏ sửa chữa sai lầm… " Vừa tay đấy chứ! Quả nhiên là rất để ý..... ý người ta nha!." Hắc, đùa giỡn tên nhóc đó thật thích." À! Ta đang học lại lớp một, ngươi có cách nào giúp ta vừa ngồi trên lớp vừa học chữ phồn thể được không?" Nhớ ra chuyện quan trọng cô nói luôn.Tính phát hỏa nhưng nghe cô nói thì khựng lại, vẻ mặt suy tư một hồi rồi nói:" Chuyện này rất khó, ngươi cứ học như bình thường là được. Thời gian trong không gian ta có thể cho nó chạy chậm lại nên ngươi học trong đây một tháng chỉ tốn thời gian ngủ một đêm ở bên ngoài."Trầm mặc nghĩ ngợi cô nói:" Chúng ta học chữ trước vậy. Ngươi làm đi."Vừa nói xong thì đã thấy hắn hành động. Tay chắp vào nhau, một ánh sáng xuất hiện, ảo ảo như mặt nước, rồi lan rộng ra. Cô thấy một lão già cổ trang như thầy thuốc vậy, đang đứng trên bục giảng, xung quanh là mấy tên nhóc đang chăm chú lắng nghe." Phù! Ngươi ngồi xuống học đi." Lau mồ hôi trên trán, nhìn cô nói." Xong rồi hã?" Cô còn đang đợi hắn phất tay hiện ra bàn ghế chô cô ngồi học đây." Chứ ngươi còn muốn sao? Lề mề quá, ngồi xuống học đi." Cậu khó chịu nói." Bàn ghế ta đâu? Chả lẽ ngồi đất mà học, sách vở còn chưa có nữa nè." Cô bất mãn nói lại, đập đập tay như đòi tiền.Cậu cắn môi, hậm hực chỉ về phía xa nói:" Bàn ghế ở trong nhà kho đấy, tự mà lấy đi.Sách vở thì ở trong rương, kéo hết ra mà học."Nhìn về hướng đó, xa không thấy điểm cuối, cô muốn gây sự nhưng ngẫm lại coi như vận động tốt cho sức khỏe nên chạy tàn tàn đi.Phù phù, mệt quá đi, bây giờ biến nhỏ, chân ngắn, sức yếu, chạy muốn lòi ke mà mới thấy một điểm đen. Síttt! Đúng là tên oách con đó lấy việc công báo thù riêng mà.Hu hu, đau hông quá, hai tay chống đầu gối th* d*c. Biết thế học các cụ thời xưa, ngồi đất, lấy cây viết chữ, có phải khỏe thân hơn không. Màu mè làm chi giờ khổ tấm thân. Không muốn bàn ghế nữa đâu, oa oa. Giờ đi một bước mà eo đau muốn chết.Ngồi bệt xuống đất, hic. Mới chạy bộ mà đã muốn đầu hàng rồi, đúng là nghĩ dễ hơn làm mà. Bĩu môi than: " Mẹ ơi."" Con học chạy xe đạp được rồi ba nè!" " Con của ba giỏi quá." " Chân bị trầy hết rồi, để mẹ coi cho nào?" Kí ức đó chợt hiện lên, cô cúi đầu, hít sâu một hơi, đứng dậy chạy tiếp. Mỗi bước chạy cô đều nhớ đến ba, mẹ, anh, em. Đau đớn thân xác không làm cô chùn bước nữa.Nhưng kiên trì không bao lâu thì nỗi đau toàn thân khiến cô run rẩy, bước chân cũng lảo đảo, cắn chặt môi, mặt trắng không còn tý máu, cố đi về phía trước, mắt nhoè đi vì mồ hôi, mục tiêu trước mắt sắp tới rồi. Cố lên, nhưng vẫn không được, cô té nhào xuống đất, mặt nghiêng sang một bên thở ngắt quảng.Cười trừ, không ngất nổi nhỉ. Đây mới là bước đầu của con đường thay đổi sau này, nếu cứ vô dụng như vầy là không được. Thân thể mình phải đột phá, mình không muốn bị ăn h**p, chống hai tay gồng đứng lên, nhưng lại trượt tay đập mặt xuống đất.Nước mắt chảy. Đau quá, bể lỗ mũi rồi. Miệng nếm được vị sắt tanh nồng, dập môi, chảy máu luôn. Nhịn đau quệt đi. Cô bây giờ chỉ muốn làm như trong phim, vứt đồ gì cũng được thật mạnh xuống đất rồi nghênh mặt nói: " Lão tử không học nữa." Sau đó phất tay áo rời đi. Đệkk, tiêu sái, ngông cuồng vãi.Ầy, nhưng không được. Cô không thể chỉ nói mà không làm, cô muốn chăm sóc cho ba mẹ, cô phải cô bản lĩnh. Mặt vặn vẹo." A a a a a!" Chống tay đứng lên, nghiến trẹo cả hàm, cô chạy. Há miệng thở, tay run như cầy sấy chạm vào cửa nhà kho." Binguu! Coi như cửa ải thử thách đầu tiên cô đã vượt qua. Ta còn nghĩ cô sẽ bỏ cuộc giữa chừng đấy chứ. Ải kiên trì cô đã qua. Giờ thì bắt đầu học thôi." Tên tiên đồng từ đầu xuất hiện, vui vẻ nói, trong mắt cũng ít đi một chút khinh thường. Đoạn đường này do hắn làm phép, nếu không dùng ý chí kiên cường chắn chắn với thể lực hiện tại không thể nào vượt qua. Coi như còn có thuốc chữa.Dựa vào ván cửa cô khó khăn lên tiếng:" Ta a a k..hông .... cònn... sức."" Yên ta, ta làm phép đưa tới đó, cũng mang ngươi về." Hắn nói, tay làm. Báo hại cô đang dựa vô cửa thì ngã ngữa ra xong, " bộp", đầu óc choáng váng, lưng, mông ê ẩm đau. Hữu khí vô lực nói:" Nước.."" Nước trái cây táo, hay nho, chỗ ta còn có trà Ô long thượng hạng, còn có ...." Hắn hài lòng với biểu hiện của cô nên cũng rộng rãi, vui vẻ liệt kê hàng đống loại nước uống nhưng bị cô không kiên nhẫn cắt ngang." Nước lọc!!! Khụ khụ!" Cô gân cổ hét lên, mẹ, vừa khát vừa mệt, người đau muốn chết mà còn bị tên này lãi nhãi. Nếu có sức cô đã ném dép tông vô mặt hắn rồi. Đang khó chịu trong người thì dù thần cũng chả còn sức nhẫn nại nữa.
" Vừa tay đấy chứ! Quả nhiên là rất để ý..... ý người ta nha!." Hắc, đùa giỡn tên nhóc đó thật thích.
" À! Ta đang học lại lớp một, ngươi có cách nào giúp ta vừa ngồi trên lớp vừa học chữ phồn thể được không?" Nhớ ra chuyện quan trọng cô nói luôn.
Tính phát hỏa nhưng nghe cô nói thì khựng lại, vẻ mặt suy tư một hồi rồi nói:
" Chuyện này rất khó, ngươi cứ học như bình thường là được. Thời gian trong không gian ta có thể cho nó chạy chậm lại nên ngươi học trong đây một tháng chỉ tốn thời gian ngủ một đêm ở bên ngoài."
Trầm mặc nghĩ ngợi cô nói:
" Chúng ta học chữ trước vậy. Ngươi làm đi."
Vừa nói xong thì đã thấy hắn hành động. Tay chắp vào nhau, một ánh sáng xuất hiện, ảo ảo như mặt nước, rồi lan rộng ra. Cô thấy một lão già cổ trang như thầy thuốc vậy, đang đứng trên bục giảng, xung quanh là mấy tên nhóc đang chăm chú lắng nghe.
" Phù! Ngươi ngồi xuống học đi." Lau mồ hôi trên trán, nhìn cô nói.
" Xong rồi hã?" Cô còn đang đợi hắn phất tay hiện ra bàn ghế chô cô ngồi học đây.
" Chứ ngươi còn muốn sao? Lề mề quá, ngồi xuống học đi." Cậu khó chịu nói.
" Bàn ghế ta đâu? Chả lẽ ngồi đất mà học, sách vở còn chưa có nữa nè." Cô bất mãn nói lại, đập đập tay như đòi tiền.
Cậu cắn môi, hậm hực chỉ về phía xa nói:
" Bàn ghế ở trong nhà kho đấy, tự mà lấy đi.Sách vở thì ở trong rương, kéo hết ra mà học."
Nhìn về hướng đó, xa không thấy điểm cuối, cô muốn gây sự nhưng ngẫm lại coi như vận động tốt cho sức khỏe nên chạy tàn tàn đi.
Phù phù, mệt quá đi, bây giờ biến nhỏ, chân ngắn, sức yếu, chạy muốn lòi ke mà mới thấy một điểm đen. Síttt! Đúng là tên oách con đó lấy việc công báo thù riêng mà.
Hu hu, đau hông quá, hai tay chống đầu gối th* d*c. Biết thế học các cụ thời xưa, ngồi đất, lấy cây viết chữ, có phải khỏe thân hơn không. Màu mè làm chi giờ khổ tấm thân. Không muốn bàn ghế nữa đâu, oa oa. Giờ đi một bước mà eo đau muốn chết.
Ngồi bệt xuống đất, hic. Mới chạy bộ mà đã muốn đầu hàng rồi, đúng là nghĩ dễ hơn làm mà. Bĩu môi than: " Mẹ ơi."
" Con học chạy xe đạp được rồi ba nè!" " Con của ba giỏi quá." " Chân bị trầy hết rồi, để mẹ coi cho nào?" Kí ức đó chợt hiện lên, cô cúi đầu, hít sâu một hơi, đứng dậy chạy tiếp. Mỗi bước chạy cô đều nhớ đến ba, mẹ, anh, em. Đau đớn thân xác không làm cô chùn bước nữa.
Nhưng kiên trì không bao lâu thì nỗi đau toàn thân khiến cô run rẩy, bước chân cũng lảo đảo, cắn chặt môi, mặt trắng không còn tý máu, cố đi về phía trước, mắt nhoè đi vì mồ hôi, mục tiêu trước mắt sắp tới rồi. Cố lên, nhưng vẫn không được, cô té nhào xuống đất, mặt nghiêng sang một bên thở ngắt quảng.
Cười trừ, không ngất nổi nhỉ. Đây mới là bước đầu của con đường thay đổi sau này, nếu cứ vô dụng như vầy là không được. Thân thể mình phải đột phá, mình không muốn bị ăn h**p, chống hai tay gồng đứng lên, nhưng lại trượt tay đập mặt xuống đất.
Nước mắt chảy. Đau quá, bể lỗ mũi rồi. Miệng nếm được vị sắt tanh nồng, dập môi, chảy máu luôn. Nhịn đau quệt đi. Cô bây giờ chỉ muốn làm như trong phim, vứt đồ gì cũng được thật mạnh xuống đất rồi nghênh mặt nói: " Lão tử không học nữa." Sau đó phất tay áo rời đi. Đệkk, tiêu sái, ngông cuồng vãi.
Ầy, nhưng không được. Cô không thể chỉ nói mà không làm, cô muốn chăm sóc cho ba mẹ, cô phải cô bản lĩnh. Mặt vặn vẹo.
" A a a a a!" Chống tay đứng lên, nghiến trẹo cả hàm, cô chạy. Há miệng thở, tay run như cầy sấy chạm vào cửa nhà kho.
" Binguu! Coi như cửa ải thử thách đầu tiên cô đã vượt qua. Ta còn nghĩ cô sẽ bỏ cuộc giữa chừng đấy chứ. Ải kiên trì cô đã qua. Giờ thì bắt đầu học thôi." Tên tiên đồng từ đầu xuất hiện, vui vẻ nói, trong mắt cũng ít đi một chút khinh thường. Đoạn đường này do hắn làm phép, nếu không dùng ý chí kiên cường chắn chắn với thể lực hiện tại không thể nào vượt qua. Coi như còn có thuốc chữa.
Dựa vào ván cửa cô khó khăn lên tiếng:
" Ta a a k..hông .... cònn... sức."
" Yên ta, ta làm phép đưa tới đó, cũng mang ngươi về." Hắn nói, tay làm. Báo hại cô đang dựa vô cửa thì ngã ngữa ra xong, " bộp", đầu óc choáng váng, lưng, mông ê ẩm đau. Hữu khí vô lực nói:
" Nước.."
" Nước trái cây táo, hay nho, chỗ ta còn có trà Ô long thượng hạng, còn có ...." Hắn hài lòng với biểu hiện của cô nên cũng rộng rãi, vui vẻ liệt kê hàng đống loại nước uống nhưng bị cô không kiên nhẫn cắt ngang.
" Nước lọc!!! Khụ khụ!" Cô gân cổ hét lên, mẹ, vừa khát vừa mệt, người đau muốn chết mà còn bị tên này lãi nhãi. Nếu có sức cô đã ném dép tông vô mặt hắn rồi. Đang khó chịu trong người thì dù thần cũng chả còn sức nhẫn nại nữa.
Được Một Vé Về Tuổi ThơTác giả: PhaiKo9xTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh" Phy Phy, em không sao chứ? Tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ?" Một giọng trẻ con lo sợ gần như sắp khóc đến nơi quanh quẩn bên tai. Cô mê mang mở mắt, mông lung thấy được khuôn mặt lúc nhỏ của ông anh. Hazz!... Nhìn khuôn mặt bánh bao này mà cô cầm lòng không được đưa hai tay v**t v*. Mềm mịn quá đi. " Phy Phy em... đầu em... có sao không?" Bé trai lo lắng, chột dạ hỏi. Sao lại thế này. Cô bật dậy, nghi hoặc nhìn xung quanh, đây....đây là con đường đến trường tiểu học của cô mà, nhìn mấy đứa trẻ đang đi bộ về, rồi nhìn ông anh con nít trước mắt, cô bật khóc. " Phy Phy, là anh sai, anh không nên bám váy em, làm em té. Em nín đi. Ngoan, Phy Phy, tối nay anh làm bò cho em cưỡi nha, đừng khóc nha." Bé trai càng lúng túng hơn khi thấy cô em nhỏ khóc nức nở. Em là em đang khóc mừng đó. Trời xanh có mắt, thấy cô chết tức tưởi, nghẹn khuất quá mà cho cô một vé về tuổi thơ. Nằm nghĩ bao nhiêu lần, hy vọng bao nhiêu lần trước khi nằm ngủ là lúc tỉnh giấc cô sẽ được trở về lúc nhỏ sửa chữa sai lầm… " Vừa tay đấy chứ! Quả nhiên là rất để ý..... ý người ta nha!." Hắc, đùa giỡn tên nhóc đó thật thích." À! Ta đang học lại lớp một, ngươi có cách nào giúp ta vừa ngồi trên lớp vừa học chữ phồn thể được không?" Nhớ ra chuyện quan trọng cô nói luôn.Tính phát hỏa nhưng nghe cô nói thì khựng lại, vẻ mặt suy tư một hồi rồi nói:" Chuyện này rất khó, ngươi cứ học như bình thường là được. Thời gian trong không gian ta có thể cho nó chạy chậm lại nên ngươi học trong đây một tháng chỉ tốn thời gian ngủ một đêm ở bên ngoài."Trầm mặc nghĩ ngợi cô nói:" Chúng ta học chữ trước vậy. Ngươi làm đi."Vừa nói xong thì đã thấy hắn hành động. Tay chắp vào nhau, một ánh sáng xuất hiện, ảo ảo như mặt nước, rồi lan rộng ra. Cô thấy một lão già cổ trang như thầy thuốc vậy, đang đứng trên bục giảng, xung quanh là mấy tên nhóc đang chăm chú lắng nghe." Phù! Ngươi ngồi xuống học đi." Lau mồ hôi trên trán, nhìn cô nói." Xong rồi hã?" Cô còn đang đợi hắn phất tay hiện ra bàn ghế chô cô ngồi học đây." Chứ ngươi còn muốn sao? Lề mề quá, ngồi xuống học đi." Cậu khó chịu nói." Bàn ghế ta đâu? Chả lẽ ngồi đất mà học, sách vở còn chưa có nữa nè." Cô bất mãn nói lại, đập đập tay như đòi tiền.Cậu cắn môi, hậm hực chỉ về phía xa nói:" Bàn ghế ở trong nhà kho đấy, tự mà lấy đi.Sách vở thì ở trong rương, kéo hết ra mà học."Nhìn về hướng đó, xa không thấy điểm cuối, cô muốn gây sự nhưng ngẫm lại coi như vận động tốt cho sức khỏe nên chạy tàn tàn đi.Phù phù, mệt quá đi, bây giờ biến nhỏ, chân ngắn, sức yếu, chạy muốn lòi ke mà mới thấy một điểm đen. Síttt! Đúng là tên oách con đó lấy việc công báo thù riêng mà.Hu hu, đau hông quá, hai tay chống đầu gối th* d*c. Biết thế học các cụ thời xưa, ngồi đất, lấy cây viết chữ, có phải khỏe thân hơn không. Màu mè làm chi giờ khổ tấm thân. Không muốn bàn ghế nữa đâu, oa oa. Giờ đi một bước mà eo đau muốn chết.Ngồi bệt xuống đất, hic. Mới chạy bộ mà đã muốn đầu hàng rồi, đúng là nghĩ dễ hơn làm mà. Bĩu môi than: " Mẹ ơi."" Con học chạy xe đạp được rồi ba nè!" " Con của ba giỏi quá." " Chân bị trầy hết rồi, để mẹ coi cho nào?" Kí ức đó chợt hiện lên, cô cúi đầu, hít sâu một hơi, đứng dậy chạy tiếp. Mỗi bước chạy cô đều nhớ đến ba, mẹ, anh, em. Đau đớn thân xác không làm cô chùn bước nữa.Nhưng kiên trì không bao lâu thì nỗi đau toàn thân khiến cô run rẩy, bước chân cũng lảo đảo, cắn chặt môi, mặt trắng không còn tý máu, cố đi về phía trước, mắt nhoè đi vì mồ hôi, mục tiêu trước mắt sắp tới rồi. Cố lên, nhưng vẫn không được, cô té nhào xuống đất, mặt nghiêng sang một bên thở ngắt quảng.Cười trừ, không ngất nổi nhỉ. Đây mới là bước đầu của con đường thay đổi sau này, nếu cứ vô dụng như vầy là không được. Thân thể mình phải đột phá, mình không muốn bị ăn h**p, chống hai tay gồng đứng lên, nhưng lại trượt tay đập mặt xuống đất.Nước mắt chảy. Đau quá, bể lỗ mũi rồi. Miệng nếm được vị sắt tanh nồng, dập môi, chảy máu luôn. Nhịn đau quệt đi. Cô bây giờ chỉ muốn làm như trong phim, vứt đồ gì cũng được thật mạnh xuống đất rồi nghênh mặt nói: " Lão tử không học nữa." Sau đó phất tay áo rời đi. Đệkk, tiêu sái, ngông cuồng vãi.Ầy, nhưng không được. Cô không thể chỉ nói mà không làm, cô muốn chăm sóc cho ba mẹ, cô phải cô bản lĩnh. Mặt vặn vẹo." A a a a a!" Chống tay đứng lên, nghiến trẹo cả hàm, cô chạy. Há miệng thở, tay run như cầy sấy chạm vào cửa nhà kho." Binguu! Coi như cửa ải thử thách đầu tiên cô đã vượt qua. Ta còn nghĩ cô sẽ bỏ cuộc giữa chừng đấy chứ. Ải kiên trì cô đã qua. Giờ thì bắt đầu học thôi." Tên tiên đồng từ đầu xuất hiện, vui vẻ nói, trong mắt cũng ít đi một chút khinh thường. Đoạn đường này do hắn làm phép, nếu không dùng ý chí kiên cường chắn chắn với thể lực hiện tại không thể nào vượt qua. Coi như còn có thuốc chữa.Dựa vào ván cửa cô khó khăn lên tiếng:" Ta a a k..hông .... cònn... sức."" Yên ta, ta làm phép đưa tới đó, cũng mang ngươi về." Hắn nói, tay làm. Báo hại cô đang dựa vô cửa thì ngã ngữa ra xong, " bộp", đầu óc choáng váng, lưng, mông ê ẩm đau. Hữu khí vô lực nói:" Nước.."" Nước trái cây táo, hay nho, chỗ ta còn có trà Ô long thượng hạng, còn có ...." Hắn hài lòng với biểu hiện của cô nên cũng rộng rãi, vui vẻ liệt kê hàng đống loại nước uống nhưng bị cô không kiên nhẫn cắt ngang." Nước lọc!!! Khụ khụ!" Cô gân cổ hét lên, mẹ, vừa khát vừa mệt, người đau muốn chết mà còn bị tên này lãi nhãi. Nếu có sức cô đã ném dép tông vô mặt hắn rồi. Đang khó chịu trong người thì dù thần cũng chả còn sức nhẫn nại nữa.