Thời gian này Đại Tần đang có việc hỷ. Đại tướng quân trấn thủ Mạc Bắc là Diệp Chiêu chinh chiến tám năm, cuối cùng đã phá tan được đô thành Tây Man, rửa được mối hận trước đây, không những lấy lại được lãnh thổ mà còn bắt chúng phải cúi đầu phục tùng. Tin vui truyền đến, cả kinh thành vui mừng rộn rã, bá quan văn võ ai ai cũng ca ngợi công đức, thi nhau tán dương Trấn Bắc tướng quân là anh hùng đệ nhất thiên hạ. Quốc vương Đại Tần lập tức phong Diệp Chiêu là đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ, lệnh cho ca khúc khải hoàn và về kinh lĩnh thưởng. Không ngờ, một bản tấu mới lập tức được trình lên. Trấn Bắc tướng quân tạ ơn chịu tội, tự nói mình là thân phận nữ nhi. Thật là kinh thiên động địa! Hoàng thượng đang nhấp một ngụm trà, nghe được tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, không kìm được phun hết nước trà vào Tống quý phi, người mà Hoàng thượng sủng ái nhất. Nhắc đến Diệp gia cũng coi như là nhắc đến một truyền thuyết. Từ khi khai quốc đến nay, Diệp gia đời nào cũng có…
Chương 114: Lời kết
Tướng Quân Ở trên, Ta Ở DướiTác giả: Quất Hoa Tán LýTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThời gian này Đại Tần đang có việc hỷ. Đại tướng quân trấn thủ Mạc Bắc là Diệp Chiêu chinh chiến tám năm, cuối cùng đã phá tan được đô thành Tây Man, rửa được mối hận trước đây, không những lấy lại được lãnh thổ mà còn bắt chúng phải cúi đầu phục tùng. Tin vui truyền đến, cả kinh thành vui mừng rộn rã, bá quan văn võ ai ai cũng ca ngợi công đức, thi nhau tán dương Trấn Bắc tướng quân là anh hùng đệ nhất thiên hạ. Quốc vương Đại Tần lập tức phong Diệp Chiêu là đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ, lệnh cho ca khúc khải hoàn và về kinh lĩnh thưởng. Không ngờ, một bản tấu mới lập tức được trình lên. Trấn Bắc tướng quân tạ ơn chịu tội, tự nói mình là thân phận nữ nhi. Thật là kinh thiên động địa! Hoàng thượng đang nhấp một ngụm trà, nghe được tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, không kìm được phun hết nước trà vào Tống quý phi, người mà Hoàng thượng sủng ái nhất. Nhắc đến Diệp gia cũng coi như là nhắc đến một truyền thuyết. Từ khi khai quốc đến nay, Diệp gia đời nào cũng có… "Nghĩ lại năm xưa, ông đây đơn thân độc mã, xông thẳng vào doanh trại quân địch, tay cầm đại đao tám mươi tám cân, thật sự uy phong lẫm liệt! Làm quân địch sợ đến nỗi chỉ nghe tiếng đã vỡ gan, thây ngựa trắng của ta từ phía Đông đến, lập tức chạy về phía Tây, thấy ngựa ta từ phía Nam đến, lập tức chạy trốn về phía Bắc. Đó chính là khí phách của đại tướng quân, nhớ lại năm xưa...""Hồ gia gia nói, là do ông không biết gì, cứ làm bừa xông lên tiên phong, toàn bộ binh lính thân cận vì bảo vệ ông, nên ai cũng bị dọa cho chỉ còn lại nửa tính mạng"."Hồ gia gia còn nói, may mà bà đến kịp, liều chết đánh đuổi, mới kéo được ông về"."Cái tên Hồ Ly toàn nói láo! Ông con làm gì có chuyện nhát gan đến thế?! Không tin đi hỏi bà con xem!"."Con không tin đâu, việc gì bà cũng thuận theo ông hết, hỏi cũng vô ích"."Đúng thế đúng thế, ông nói mặt trăng vuông, bà chắc chắn sẽ nói là nó có góc nhọn! Chúng con không tin đâu!"."Đây gọi là gì nhỉ?"."Lang bái vi gian?" (câu kết với nhau làm việc xấu)"Rắn với chuột cùng một hang?"."Cáo mượn oai hùm?"."Hai tên tiểu tử thối! Thành ngữ không biết thì đừng có dùng tùy tiện, ta và bà con lấy đạo tôn trọng phu quân hiểu chưa? Lại quên lời giáo huấn rồi phải không?! A Chiêu! Lại đây! Dạy cho cháu nàng biết thế nào là quy tắc!"."Bà, không phải chứ?! Chúng cháu là những đứa cháu ngoan quý giá nhất của bà mà! Bà mau bỏ gậy xuống đi!"."Ông ơi, cứu cháu với! Chúng cháu sai rồi!"."Ông ơi, chúng cháu không dám nữa!".
"Nghĩ lại năm xưa, ông đây đơn thân độc mã, xông thẳng vào doanh trại quân địch, tay cầm đại đao tám mươi tám cân, thật sự uy phong lẫm liệt! Làm quân địch sợ đến nỗi chỉ nghe tiếng đã vỡ gan, thây ngựa trắng của ta từ phía Đông đến, lập tức chạy về phía Tây, thấy ngựa ta từ phía Nam đến, lập tức chạy trốn về phía Bắc. Đó chính là khí phách của đại tướng quân, nhớ lại năm xưa..."
"Hồ gia gia nói, là do ông không biết gì, cứ làm bừa xông lên tiên phong, toàn bộ binh lính thân cận vì bảo vệ ông, nên ai cũng bị dọa cho chỉ còn lại nửa tính mạng".
"Hồ gia gia còn nói, may mà bà đến kịp, liều chết đánh đuổi, mới kéo được ông về".
"Cái tên Hồ Ly toàn nói láo! Ông con làm gì có chuyện nhát gan đến thế?! Không tin đi hỏi bà con xem!".
"Con không tin đâu, việc gì bà cũng thuận theo ông hết, hỏi cũng vô ích".
"Đúng thế đúng thế, ông nói mặt trăng vuông, bà chắc chắn sẽ nói là nó có góc nhọn! Chúng con không tin đâu!".
"Đây gọi là gì nhỉ?".
"Lang bái vi gian?" (câu kết với nhau làm việc xấu)
"Rắn với chuột cùng một hang?".
"Cáo mượn oai hùm?".
"Hai tên tiểu tử thối! Thành ngữ không biết thì đừng có dùng tùy tiện, ta và bà con lấy đạo tôn trọng phu quân hiểu chưa? Lại quên lời giáo huấn rồi phải không?! A Chiêu! Lại đây! Dạy cho cháu nàng biết thế nào là quy tắc!".
"Bà, không phải chứ?! Chúng cháu là những đứa cháu ngoan quý giá nhất của bà mà! Bà mau bỏ gậy xuống đi!".
"Ông ơi, cứu cháu với! Chúng cháu sai rồi!".
"Ông ơi, chúng cháu không dám nữa!".
Tướng Quân Ở trên, Ta Ở DướiTác giả: Quất Hoa Tán LýTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThời gian này Đại Tần đang có việc hỷ. Đại tướng quân trấn thủ Mạc Bắc là Diệp Chiêu chinh chiến tám năm, cuối cùng đã phá tan được đô thành Tây Man, rửa được mối hận trước đây, không những lấy lại được lãnh thổ mà còn bắt chúng phải cúi đầu phục tùng. Tin vui truyền đến, cả kinh thành vui mừng rộn rã, bá quan văn võ ai ai cũng ca ngợi công đức, thi nhau tán dương Trấn Bắc tướng quân là anh hùng đệ nhất thiên hạ. Quốc vương Đại Tần lập tức phong Diệp Chiêu là đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ, lệnh cho ca khúc khải hoàn và về kinh lĩnh thưởng. Không ngờ, một bản tấu mới lập tức được trình lên. Trấn Bắc tướng quân tạ ơn chịu tội, tự nói mình là thân phận nữ nhi. Thật là kinh thiên động địa! Hoàng thượng đang nhấp một ngụm trà, nghe được tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, không kìm được phun hết nước trà vào Tống quý phi, người mà Hoàng thượng sủng ái nhất. Nhắc đến Diệp gia cũng coi như là nhắc đến một truyền thuyết. Từ khi khai quốc đến nay, Diệp gia đời nào cũng có… "Nghĩ lại năm xưa, ông đây đơn thân độc mã, xông thẳng vào doanh trại quân địch, tay cầm đại đao tám mươi tám cân, thật sự uy phong lẫm liệt! Làm quân địch sợ đến nỗi chỉ nghe tiếng đã vỡ gan, thây ngựa trắng của ta từ phía Đông đến, lập tức chạy về phía Tây, thấy ngựa ta từ phía Nam đến, lập tức chạy trốn về phía Bắc. Đó chính là khí phách của đại tướng quân, nhớ lại năm xưa...""Hồ gia gia nói, là do ông không biết gì, cứ làm bừa xông lên tiên phong, toàn bộ binh lính thân cận vì bảo vệ ông, nên ai cũng bị dọa cho chỉ còn lại nửa tính mạng"."Hồ gia gia còn nói, may mà bà đến kịp, liều chết đánh đuổi, mới kéo được ông về"."Cái tên Hồ Ly toàn nói láo! Ông con làm gì có chuyện nhát gan đến thế?! Không tin đi hỏi bà con xem!"."Con không tin đâu, việc gì bà cũng thuận theo ông hết, hỏi cũng vô ích"."Đúng thế đúng thế, ông nói mặt trăng vuông, bà chắc chắn sẽ nói là nó có góc nhọn! Chúng con không tin đâu!"."Đây gọi là gì nhỉ?"."Lang bái vi gian?" (câu kết với nhau làm việc xấu)"Rắn với chuột cùng một hang?"."Cáo mượn oai hùm?"."Hai tên tiểu tử thối! Thành ngữ không biết thì đừng có dùng tùy tiện, ta và bà con lấy đạo tôn trọng phu quân hiểu chưa? Lại quên lời giáo huấn rồi phải không?! A Chiêu! Lại đây! Dạy cho cháu nàng biết thế nào là quy tắc!"."Bà, không phải chứ?! Chúng cháu là những đứa cháu ngoan quý giá nhất của bà mà! Bà mau bỏ gậy xuống đi!"."Ông ơi, cứu cháu với! Chúng cháu sai rồi!"."Ông ơi, chúng cháu không dám nữa!".