Tác giả:

Edit: Tịch Ngữ “Tay nghề may vá của họ Vương ở thành Tây đúng là rất tốt, đáng tiếc…” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông mặc cẩm y hoa phục liền bị người phụ nữ bên cạnh bụm miệng lại. Người phụ nữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Cái chữ này không thể nói.” Gã đàn ông sửng sốt, hai tròng mắt mở to, đáy mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhìn dáo dát, chầm chậm hắn mới mở miệng nói: “May mà nàng nhắc ta sớm, nếu như để người khác nghe thấy, cái này chính là…” Hắn đưa tay lên làm động tác cắt cổ. An Đức, năm thứ năm, thời đại hòa bình hưng thịnh, việc này xác nhận là chuyện vui của mọi người, đáng tiếc bọn họ vẫn sống trong lo lắng hãi hùng, nguyên nhân cũng vì quân chủ của bọn họ có tính khí rất thất thường. Nói tới vị Phạt Vũ Vương này, cả đời hắn có thể viết thành một bộ sách lịch sử với những cố gắng buồn vui lẫn lộn. Phạt Vũ Vương là do phi tử được sủng ái nhất đương triều sinh ra, từ nhỏ ngậm thìa vàng vững chắc,thậm chí còn có lời đồn hoàng thượng còn có…

Chương 8: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

Hoàng Thượng Vạn TuếTác giả: Đại ÔnTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Tịch Ngữ “Tay nghề may vá của họ Vương ở thành Tây đúng là rất tốt, đáng tiếc…” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông mặc cẩm y hoa phục liền bị người phụ nữ bên cạnh bụm miệng lại. Người phụ nữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Cái chữ này không thể nói.” Gã đàn ông sửng sốt, hai tròng mắt mở to, đáy mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhìn dáo dát, chầm chậm hắn mới mở miệng nói: “May mà nàng nhắc ta sớm, nếu như để người khác nghe thấy, cái này chính là…” Hắn đưa tay lên làm động tác cắt cổ. An Đức, năm thứ năm, thời đại hòa bình hưng thịnh, việc này xác nhận là chuyện vui của mọi người, đáng tiếc bọn họ vẫn sống trong lo lắng hãi hùng, nguyên nhân cũng vì quân chủ của bọn họ có tính khí rất thất thường. Nói tới vị Phạt Vũ Vương này, cả đời hắn có thể viết thành một bộ sách lịch sử với những cố gắng buồn vui lẫn lộn. Phạt Vũ Vương là do phi tử được sủng ái nhất đương triều sinh ra, từ nhỏ ngậm thìa vàng vững chắc,thậm chí còn có lời đồn hoàng thượng còn có… Edit: Tịch NgữNếu nói tới chuyện Phạt Vũ Vương biết đi, vậy càng phải nói đến chuyện lần đầu tiên trong đời Phạt Vũ Vương mở miệng nói chuyện.Nhắc tới cũng kì quái, từ lúc Phạt Vũ Vương biết bò, Tống Hiểu Hoa đã biết đi. Khi Phạt Vũ Vương biết đi, Tống Hiểu Hoa đã biết gọi Phương Văn là mẹ.Hai đứa nhỏ tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, người lớn không nhịn được đem hai đứa nhỏ ra so sánh.Bà Trần liền lo lắng: “Đứa bé nhà Phương Văn đều mở miệng gọi mẹ rồi, vì sao Thẩm Cảnh nhà mình vẫn không nói lời nào?”Khương Hồng Cầm lại rất thông suốt, cô nói: “Đứa bé có đứa ph*t d*c sớm, có đứa ph*t d*c muộn. Có lẽ, Thẩm Cảnh là đứa bé trưởng thành trễ, ba mẹ, đừng gấp, chờ một thời gian xem.”Bà Trần cởi bỏ nút thắt, gật gù.Thật ra, mấy tháng trước, Phạt Vũ Vương đã phát hiện mình có thể phát âm mấy từ đơn giản, nhưng hắn là đứa trẻ tùy hứng, khinh thường đám trẻ con bình thường khác. Quay sang Khương Hồng Cầm gọi mẹ, nhìn bà Trần gọi bà nội, nhìn ông Thẩm kêu ông nội thật tầm thường!!! >_

Edit: Tịch Ngữ

Nếu nói tới chuyện Phạt Vũ Vương biết đi, vậy càng phải nói đến chuyện lần đầu tiên trong đời Phạt Vũ Vương mở miệng nói chuyện.

Nhắc tới cũng kì quái, từ lúc Phạt Vũ Vương biết bò, Tống Hiểu Hoa đã biết đi. Khi Phạt Vũ Vương biết đi, Tống Hiểu Hoa đã biết gọi Phương Văn là mẹ.

Hai đứa nhỏ tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, người lớn không nhịn được đem hai đứa nhỏ ra so sánh.

Bà Trần liền lo lắng: “Đứa bé nhà Phương Văn đều mở miệng gọi mẹ rồi, vì sao Thẩm Cảnh nhà mình vẫn không nói lời nào?”

Khương Hồng Cầm lại rất thông suốt, cô nói: “Đứa bé có đứa ph*t d*c sớm, có đứa ph*t d*c muộn. Có lẽ, Thẩm Cảnh là đứa bé trưởng thành trễ, ba mẹ, đừng gấp, chờ một thời gian xem.”

Bà Trần cởi bỏ nút thắt, gật gù.

Thật ra, mấy tháng trước, Phạt Vũ Vương đã phát hiện mình có thể phát âm mấy từ đơn giản, nhưng hắn là đứa trẻ tùy hứng, khinh thường đám trẻ con bình thường khác. Quay sang Khương Hồng Cầm gọi mẹ, nhìn bà Trần gọi bà nội, nhìn ông Thẩm kêu ông nội thật tầm thường!!! >_

Hoàng Thượng Vạn TuếTác giả: Đại ÔnTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Tịch Ngữ “Tay nghề may vá của họ Vương ở thành Tây đúng là rất tốt, đáng tiếc…” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông mặc cẩm y hoa phục liền bị người phụ nữ bên cạnh bụm miệng lại. Người phụ nữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Cái chữ này không thể nói.” Gã đàn ông sửng sốt, hai tròng mắt mở to, đáy mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhìn dáo dát, chầm chậm hắn mới mở miệng nói: “May mà nàng nhắc ta sớm, nếu như để người khác nghe thấy, cái này chính là…” Hắn đưa tay lên làm động tác cắt cổ. An Đức, năm thứ năm, thời đại hòa bình hưng thịnh, việc này xác nhận là chuyện vui của mọi người, đáng tiếc bọn họ vẫn sống trong lo lắng hãi hùng, nguyên nhân cũng vì quân chủ của bọn họ có tính khí rất thất thường. Nói tới vị Phạt Vũ Vương này, cả đời hắn có thể viết thành một bộ sách lịch sử với những cố gắng buồn vui lẫn lộn. Phạt Vũ Vương là do phi tử được sủng ái nhất đương triều sinh ra, từ nhỏ ngậm thìa vàng vững chắc,thậm chí còn có lời đồn hoàng thượng còn có… Edit: Tịch NgữNếu nói tới chuyện Phạt Vũ Vương biết đi, vậy càng phải nói đến chuyện lần đầu tiên trong đời Phạt Vũ Vương mở miệng nói chuyện.Nhắc tới cũng kì quái, từ lúc Phạt Vũ Vương biết bò, Tống Hiểu Hoa đã biết đi. Khi Phạt Vũ Vương biết đi, Tống Hiểu Hoa đã biết gọi Phương Văn là mẹ.Hai đứa nhỏ tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, người lớn không nhịn được đem hai đứa nhỏ ra so sánh.Bà Trần liền lo lắng: “Đứa bé nhà Phương Văn đều mở miệng gọi mẹ rồi, vì sao Thẩm Cảnh nhà mình vẫn không nói lời nào?”Khương Hồng Cầm lại rất thông suốt, cô nói: “Đứa bé có đứa ph*t d*c sớm, có đứa ph*t d*c muộn. Có lẽ, Thẩm Cảnh là đứa bé trưởng thành trễ, ba mẹ, đừng gấp, chờ một thời gian xem.”Bà Trần cởi bỏ nút thắt, gật gù.Thật ra, mấy tháng trước, Phạt Vũ Vương đã phát hiện mình có thể phát âm mấy từ đơn giản, nhưng hắn là đứa trẻ tùy hứng, khinh thường đám trẻ con bình thường khác. Quay sang Khương Hồng Cầm gọi mẹ, nhìn bà Trần gọi bà nội, nhìn ông Thẩm kêu ông nội thật tầm thường!!! >_

Chương 8: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng