Ngồi dưới tán hoa lêtrắng muốt, hưởng thụ từng làn gió vờn quanh, cảm xúc của Mạc Tử Liên đã bình lặng hơn rất nhiều so với lúc vừa tỉnh dậy. Cảm xúc lúc vừa tỉnhdậy của nàng chính là hoang mang, đích thực chỉ hoang mang mà thôi. Trải qua một cuộc đời đầy tranh đấu, sóng gió, mấy trăm năm lao động đền tội ở địa phủ và vài trăm năm trọng sinh chu du khắp thiên hạ, đối với MạcTử Liên bây giờ mà nói đã không còn gì khiến cho một lão thái bà nhưnàng kinh ngạc nữa rồi. Sau khi tỉnh dậy, xem xét mộtvòng, Mạc Tử Liên có thể khẳng định, nàng đã trọng sinh trở lại kiếp đầu tiên đầy tội lỗi trong cái vòng tròn trọng sinh dài đằng đẵng của mình. Không biết mục đích của lần trọng sinh này là gì nhưng nàng mơ hồ cócảm giác, đây chính là nút kết của cái vòng lẩn quẩn mà nàng đang đi. Thời điểm Mạc Tử Liên tỉnh lại chính là lúc một năm sau khi vào vươngphủ. Năm nay nàng chỉ mới mười sáu tuổi, nếu Mạc Tử Liên nhớ không lầmthì đây chính là lần nàng bị người khác tính kế bày mưu đẩy xuống hồ sen vào…

Chương 28

Chính Lăng Vương PhiTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgồi dưới tán hoa lêtrắng muốt, hưởng thụ từng làn gió vờn quanh, cảm xúc của Mạc Tử Liên đã bình lặng hơn rất nhiều so với lúc vừa tỉnh dậy. Cảm xúc lúc vừa tỉnhdậy của nàng chính là hoang mang, đích thực chỉ hoang mang mà thôi. Trải qua một cuộc đời đầy tranh đấu, sóng gió, mấy trăm năm lao động đền tội ở địa phủ và vài trăm năm trọng sinh chu du khắp thiên hạ, đối với MạcTử Liên bây giờ mà nói đã không còn gì khiến cho một lão thái bà nhưnàng kinh ngạc nữa rồi. Sau khi tỉnh dậy, xem xét mộtvòng, Mạc Tử Liên có thể khẳng định, nàng đã trọng sinh trở lại kiếp đầu tiên đầy tội lỗi trong cái vòng tròn trọng sinh dài đằng đẵng của mình. Không biết mục đích của lần trọng sinh này là gì nhưng nàng mơ hồ cócảm giác, đây chính là nút kết của cái vòng lẩn quẩn mà nàng đang đi. Thời điểm Mạc Tử Liên tỉnh lại chính là lúc một năm sau khi vào vươngphủ. Năm nay nàng chỉ mới mười sáu tuổi, nếu Mạc Tử Liên nhớ không lầmthì đây chính là lần nàng bị người khác tính kế bày mưu đẩy xuống hồ sen vào… Trong đại sảnh Mạcphủ hiện tại đang có ba người, một người ngồi giữa sảnh đường mặt vì tức giận đến đỏ bừng là Mạc lão gia, người đang đứng bên cạnh khuyên nhủ là Mạc Viễn Thành, còn người đang quỳ giữa sảnh chính là vị nhị ca đã biến mất mấy năm nay của nàng Mạc Viễn Phong. Người cũng như tên, chính làcơn gió lúc ẩn lúc hiện khiến người người đau đầu của Mạc gia.Mạc Tử Liên vừa vào liền nhanh chóng đến bên cạnh phụ thân rót nước, vỗ lưng xoa dịu hắn, lại quay đầu nhìn lại vị nhị ca anh dũng này củanàng. Đối với vị nhị ca này, nàng cũng không có bao nhiêu ấn tượng, dùlần cuối cùng nàng gặp hắn là lúc nàng mới 14 tuổi, cho đến nay cũng đãgần một ngàn năm, sao có thể còn nhớ rõ chứ?Ấn tượng sâu sắcnhất của nàng về nhị ca chính là một nam nhân anh tuấn, tính tình hàosảng, cũng hết sức bao che, thương yêu nàng, khi nàng phạm lỗi sẽ đứngra thay nàng chịu tội. Chỉ là sau này bắt đầu chạy theo con đường gianghồ một năm không gặp mặt được mấy lần cho nên kí ức của nàng về hắn cũng dần phai nhạt. Bây giờ nhìn thấy hắn lại có cảm giác như đã qua mấyđời.Mạc Viễn Phong thấy muội muội đang đứng trước mặt thì hết sức ngạc nhiên, tháng trước hắn từ kế quốc trở về liền nhận được tinmuội muội hiện đang làm tiểu thiếp trong Tịnh Khiêm Vương phủ, phụ thânvì buồn rầu mà bệnh tật quấn thân liền tức giận gấp rút trở về. Dự tínhđến Tịnh Khiêm Vương phủ làm loạn một trận sau đó cướp muội muội về bầubạn chăm sóc phụ thân ở nhà, làm sao hắn vừa trở về muội muội đã ở đâyrồi? Nhìn bộ dáng nàng một thân tố y hưu nhàn, rõ ràng là trang phụctrong khuê phòng bước ra, hoàn toàn không phải bộ dáng ghé qua thăm nhàa, không lẽ muội muội đã bị hắn hưu rồi sao?Sau khi Mạc TửLiên đưa Mạc lão gia đi nghỉ quay lại liền thấy nhị ca đang đứng ở cửaviện cười tủm tỉm chờ mình. Nàng chỉ điềm nhiên liếc hắn một cái sau đóvượt qua hắn vào trong viện, Mạc Viễn Phong cũng cười bước theo.Chờ Mạc Viễn Phong uống xong cốc trà, Mạc Tử Liên liền mở miệng:"Nhị ca ra đi mấy năm trở về dường như không có thay đổi gì cả nhỉ."Mạc Viễn Phong nghe muội muội nói móc mình cũng không giận mà mặt dày đùa giỡn với nàng:"Liên Nhi thân ái của ta, nếu nhị ca màu thay đổi thì làm sao mà muội nhận ra được nữa a?"

Trong đại sảnh Mạcphủ hiện tại đang có ba người, một người ngồi giữa sảnh đường mặt vì tức giận đến đỏ bừng là Mạc lão gia, người đang đứng bên cạnh khuyên nhủ là Mạc Viễn Thành, còn người đang quỳ giữa sảnh chính là vị nhị ca đã biến mất mấy năm nay của nàng Mạc Viễn Phong. Người cũng như tên, chính làcơn gió lúc ẩn lúc hiện khiến người người đau đầu của Mạc gia.

Mạc Tử Liên vừa vào liền nhanh chóng đến bên cạnh phụ thân rót nước, vỗ lưng xoa dịu hắn, lại quay đầu nhìn lại vị nhị ca anh dũng này củanàng. Đối với vị nhị ca này, nàng cũng không có bao nhiêu ấn tượng, dùlần cuối cùng nàng gặp hắn là lúc nàng mới 14 tuổi, cho đến nay cũng đãgần một ngàn năm, sao có thể còn nhớ rõ chứ?

Ấn tượng sâu sắcnhất của nàng về nhị ca chính là một nam nhân anh tuấn, tính tình hàosảng, cũng hết sức bao che, thương yêu nàng, khi nàng phạm lỗi sẽ đứngra thay nàng chịu tội. Chỉ là sau này bắt đầu chạy theo con đường gianghồ một năm không gặp mặt được mấy lần cho nên kí ức của nàng về hắn cũng dần phai nhạt. Bây giờ nhìn thấy hắn lại có cảm giác như đã qua mấyđời.

Mạc Viễn Phong thấy muội muội đang đứng trước mặt thì hết sức ngạc nhiên, tháng trước hắn từ kế quốc trở về liền nhận được tinmuội muội hiện đang làm tiểu thiếp trong Tịnh Khiêm Vương phủ, phụ thânvì buồn rầu mà bệnh tật quấn thân liền tức giận gấp rút trở về. Dự tínhđến Tịnh Khiêm Vương phủ làm loạn một trận sau đó cướp muội muội về bầubạn chăm sóc phụ thân ở nhà, làm sao hắn vừa trở về muội muội đã ở đâyrồi? Nhìn bộ dáng nàng một thân tố y hưu nhàn, rõ ràng là trang phụctrong khuê phòng bước ra, hoàn toàn không phải bộ dáng ghé qua thăm nhàa, không lẽ muội muội đã bị hắn hưu rồi sao?

Sau khi Mạc TửLiên đưa Mạc lão gia đi nghỉ quay lại liền thấy nhị ca đang đứng ở cửaviện cười tủm tỉm chờ mình. Nàng chỉ điềm nhiên liếc hắn một cái sau đóvượt qua hắn vào trong viện, Mạc Viễn Phong cũng cười bước theo.

Chờ Mạc Viễn Phong uống xong cốc trà, Mạc Tử Liên liền mở miệng:

"Nhị ca ra đi mấy năm trở về dường như không có thay đổi gì cả nhỉ."

Mạc Viễn Phong nghe muội muội nói móc mình cũng không giận mà mặt dày đùa giỡn với nàng:

"Liên Nhi thân ái của ta, nếu nhị ca màu thay đổi thì làm sao mà muội nhận ra được nữa a?"

Chính Lăng Vương PhiTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgồi dưới tán hoa lêtrắng muốt, hưởng thụ từng làn gió vờn quanh, cảm xúc của Mạc Tử Liên đã bình lặng hơn rất nhiều so với lúc vừa tỉnh dậy. Cảm xúc lúc vừa tỉnhdậy của nàng chính là hoang mang, đích thực chỉ hoang mang mà thôi. Trải qua một cuộc đời đầy tranh đấu, sóng gió, mấy trăm năm lao động đền tội ở địa phủ và vài trăm năm trọng sinh chu du khắp thiên hạ, đối với MạcTử Liên bây giờ mà nói đã không còn gì khiến cho một lão thái bà nhưnàng kinh ngạc nữa rồi. Sau khi tỉnh dậy, xem xét mộtvòng, Mạc Tử Liên có thể khẳng định, nàng đã trọng sinh trở lại kiếp đầu tiên đầy tội lỗi trong cái vòng tròn trọng sinh dài đằng đẵng của mình. Không biết mục đích của lần trọng sinh này là gì nhưng nàng mơ hồ cócảm giác, đây chính là nút kết của cái vòng lẩn quẩn mà nàng đang đi. Thời điểm Mạc Tử Liên tỉnh lại chính là lúc một năm sau khi vào vươngphủ. Năm nay nàng chỉ mới mười sáu tuổi, nếu Mạc Tử Liên nhớ không lầmthì đây chính là lần nàng bị người khác tính kế bày mưu đẩy xuống hồ sen vào… Trong đại sảnh Mạcphủ hiện tại đang có ba người, một người ngồi giữa sảnh đường mặt vì tức giận đến đỏ bừng là Mạc lão gia, người đang đứng bên cạnh khuyên nhủ là Mạc Viễn Thành, còn người đang quỳ giữa sảnh chính là vị nhị ca đã biến mất mấy năm nay của nàng Mạc Viễn Phong. Người cũng như tên, chính làcơn gió lúc ẩn lúc hiện khiến người người đau đầu của Mạc gia.Mạc Tử Liên vừa vào liền nhanh chóng đến bên cạnh phụ thân rót nước, vỗ lưng xoa dịu hắn, lại quay đầu nhìn lại vị nhị ca anh dũng này củanàng. Đối với vị nhị ca này, nàng cũng không có bao nhiêu ấn tượng, dùlần cuối cùng nàng gặp hắn là lúc nàng mới 14 tuổi, cho đến nay cũng đãgần một ngàn năm, sao có thể còn nhớ rõ chứ?Ấn tượng sâu sắcnhất của nàng về nhị ca chính là một nam nhân anh tuấn, tính tình hàosảng, cũng hết sức bao che, thương yêu nàng, khi nàng phạm lỗi sẽ đứngra thay nàng chịu tội. Chỉ là sau này bắt đầu chạy theo con đường gianghồ một năm không gặp mặt được mấy lần cho nên kí ức của nàng về hắn cũng dần phai nhạt. Bây giờ nhìn thấy hắn lại có cảm giác như đã qua mấyđời.Mạc Viễn Phong thấy muội muội đang đứng trước mặt thì hết sức ngạc nhiên, tháng trước hắn từ kế quốc trở về liền nhận được tinmuội muội hiện đang làm tiểu thiếp trong Tịnh Khiêm Vương phủ, phụ thânvì buồn rầu mà bệnh tật quấn thân liền tức giận gấp rút trở về. Dự tínhđến Tịnh Khiêm Vương phủ làm loạn một trận sau đó cướp muội muội về bầubạn chăm sóc phụ thân ở nhà, làm sao hắn vừa trở về muội muội đã ở đâyrồi? Nhìn bộ dáng nàng một thân tố y hưu nhàn, rõ ràng là trang phụctrong khuê phòng bước ra, hoàn toàn không phải bộ dáng ghé qua thăm nhàa, không lẽ muội muội đã bị hắn hưu rồi sao?Sau khi Mạc TửLiên đưa Mạc lão gia đi nghỉ quay lại liền thấy nhị ca đang đứng ở cửaviện cười tủm tỉm chờ mình. Nàng chỉ điềm nhiên liếc hắn một cái sau đóvượt qua hắn vào trong viện, Mạc Viễn Phong cũng cười bước theo.Chờ Mạc Viễn Phong uống xong cốc trà, Mạc Tử Liên liền mở miệng:"Nhị ca ra đi mấy năm trở về dường như không có thay đổi gì cả nhỉ."Mạc Viễn Phong nghe muội muội nói móc mình cũng không giận mà mặt dày đùa giỡn với nàng:"Liên Nhi thân ái của ta, nếu nhị ca màu thay đổi thì làm sao mà muội nhận ra được nữa a?"

Chương 28