Trời về chiều, bỗng có tiếng chớp vang lên, mưa bắt đầu rơi, trên một cây cầu đang có một cô gái chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cô gái vừa chạy vừa than : " Xui quá đi, đang đi dạo thì mưa, biết thế ở nhà còn hơn hic..hic... AAA" Bỗng nhiên, cô hét thảm một tiếng rồi cả người ngã nghiêng về phía mặt hồ, một tiếng sấm vang lên cùng lúc khi cô té xuống hồ nước. Chết tiệt , ta nguyền rủa tên nào vứt vỏ chuối lung tung. Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất đi. Bầu trời xanh thật đẹp, gió thổi hiu hiu, mây trắng bay chầm chậm, chung quanh bao phủ cây cối nhìn thật thoải mái , tiếng chim hót thánh thót làm người ta chỉ muốn nằm yên mà lắng nghe. Một khung cảnh thật yên bình nếu không có những ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình. - Khốn khiếp, bộ chưa nhìn thấy con nít bao giờ hả, còn nhìn nữa ta lột da các ngươi. Nghe thế, những ánh mắt đang nhìn vào nàng đều biến mất, trả lại một không gian yên tĩnh cho khu rừng. - Linh nhi , không nên mắng bọn chúng chứ,…
Chương 32
Bạch Quỷ Nương TửTác giả: Bạch TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời về chiều, bỗng có tiếng chớp vang lên, mưa bắt đầu rơi, trên một cây cầu đang có một cô gái chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cô gái vừa chạy vừa than : " Xui quá đi, đang đi dạo thì mưa, biết thế ở nhà còn hơn hic..hic... AAA" Bỗng nhiên, cô hét thảm một tiếng rồi cả người ngã nghiêng về phía mặt hồ, một tiếng sấm vang lên cùng lúc khi cô té xuống hồ nước. Chết tiệt , ta nguyền rủa tên nào vứt vỏ chuối lung tung. Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất đi. Bầu trời xanh thật đẹp, gió thổi hiu hiu, mây trắng bay chầm chậm, chung quanh bao phủ cây cối nhìn thật thoải mái , tiếng chim hót thánh thót làm người ta chỉ muốn nằm yên mà lắng nghe. Một khung cảnh thật yên bình nếu không có những ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình. - Khốn khiếp, bộ chưa nhìn thấy con nít bao giờ hả, còn nhìn nữa ta lột da các ngươi. Nghe thế, những ánh mắt đang nhìn vào nàng đều biến mất, trả lại một không gian yên tĩnh cho khu rừng. - Linh nhi , không nên mắng bọn chúng chứ,… Bàn giao xong, Thiên Phượng lên đường về thăm cha mình, để Hoàng Kỳ Ngọc đau khổ ở lại làm độc nhân. Ừm, mà đi hết thì ai lo việc trên thiên giới nhỉ ? Hỏi ra mới biết, hóa ra Long Vô Song, thái thượng lão quân và một số thần tiên phụ trách cai quản.Tại Hàn vương phủ mấy ngày nay có vẻ rất im ắng, như điềm báo trước khi cơn bão ập đến. Ở hơn ba ngày, Hoàng Kỳ Ngọc thấy yên tĩnh quá.Nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên cảm thấy lo lắng bất anĐúng như suy nghĩ của hắn, vừa dùng xong điểm tâm, Bach Tuyết Linh gọi hắn vào thư phòng. Tất nhiên là không thể tránh được.Bước vào thư phòng đã thấy Bạch Tuyết Linh nhàn nhã ngồi đó uống trà, còn Hàn Thiên Phong đang chăm chú xem những cuốn sổ con. Hoàng Kỳ Ngọc bĩu môi "mấy người nhàn nhã quá ha".- Sư muội, muội tìm huynh có gì không ?- À, có thứ này muội muốn nhờ huynh.Nàng đưa cho hắn một lọ thuốc, như có phản xạ, Hoàng Kỳ Ngọc lập tức lui về sau tránh xa nàng, đùa sao, hắn chưa muốn ngỏm đâu.Thấy hắn phản ứng như vậy, nàng khinh thường hừ lạnh.- Yên tâm, không phải cho huynh.- Thật sự ?Nàng liếc hắn một cái.- Đem cho sư phụ.- Phù, làm ta cứ tưởng.- Huynh còn không đi.- Ta đi đây.
Bàn giao xong, Thiên Phượng lên đường về thăm cha mình, để Hoàng Kỳ Ngọc đau khổ ở lại làm độc nhân. Ừm, mà đi hết thì ai lo việc trên thiên giới nhỉ ? Hỏi ra mới biết, hóa ra Long Vô Song, thái thượng lão quân và một số thần tiên phụ trách cai quản.
Tại Hàn vương phủ mấy ngày nay có vẻ rất im ắng, như điềm báo trước khi cơn bão ập đến. Ở hơn ba ngày, Hoàng Kỳ Ngọc thấy yên tĩnh quá.
Nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên cảm thấy lo lắng bất an
Đúng như suy nghĩ của hắn, vừa dùng xong điểm tâm, Bach Tuyết Linh gọi hắn vào thư phòng. Tất nhiên là không thể tránh được.
Bước vào thư phòng đã thấy Bạch Tuyết Linh nhàn nhã ngồi đó uống trà, còn Hàn Thiên Phong đang chăm chú xem những cuốn sổ con. Hoàng Kỳ Ngọc bĩu môi "mấy người nhàn nhã quá ha".
- Sư muội, muội tìm huynh có gì không ?
- À, có thứ này muội muốn nhờ huynh.
Nàng đưa cho hắn một lọ thuốc, như có phản xạ, Hoàng Kỳ Ngọc lập tức lui về sau tránh xa nàng, đùa sao, hắn chưa muốn ngỏm đâu.
Thấy hắn phản ứng như vậy, nàng khinh thường hừ lạnh.
- Yên tâm, không phải cho huynh.
- Thật sự ?
Nàng liếc hắn một cái.
- Đem cho sư phụ.
- Phù, làm ta cứ tưởng.
- Huynh còn không đi.
- Ta đi đây.
Bạch Quỷ Nương TửTác giả: Bạch TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời về chiều, bỗng có tiếng chớp vang lên, mưa bắt đầu rơi, trên một cây cầu đang có một cô gái chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cô gái vừa chạy vừa than : " Xui quá đi, đang đi dạo thì mưa, biết thế ở nhà còn hơn hic..hic... AAA" Bỗng nhiên, cô hét thảm một tiếng rồi cả người ngã nghiêng về phía mặt hồ, một tiếng sấm vang lên cùng lúc khi cô té xuống hồ nước. Chết tiệt , ta nguyền rủa tên nào vứt vỏ chuối lung tung. Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất đi. Bầu trời xanh thật đẹp, gió thổi hiu hiu, mây trắng bay chầm chậm, chung quanh bao phủ cây cối nhìn thật thoải mái , tiếng chim hót thánh thót làm người ta chỉ muốn nằm yên mà lắng nghe. Một khung cảnh thật yên bình nếu không có những ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình. - Khốn khiếp, bộ chưa nhìn thấy con nít bao giờ hả, còn nhìn nữa ta lột da các ngươi. Nghe thế, những ánh mắt đang nhìn vào nàng đều biến mất, trả lại một không gian yên tĩnh cho khu rừng. - Linh nhi , không nên mắng bọn chúng chứ,… Bàn giao xong, Thiên Phượng lên đường về thăm cha mình, để Hoàng Kỳ Ngọc đau khổ ở lại làm độc nhân. Ừm, mà đi hết thì ai lo việc trên thiên giới nhỉ ? Hỏi ra mới biết, hóa ra Long Vô Song, thái thượng lão quân và một số thần tiên phụ trách cai quản.Tại Hàn vương phủ mấy ngày nay có vẻ rất im ắng, như điềm báo trước khi cơn bão ập đến. Ở hơn ba ngày, Hoàng Kỳ Ngọc thấy yên tĩnh quá.Nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên cảm thấy lo lắng bất anĐúng như suy nghĩ của hắn, vừa dùng xong điểm tâm, Bach Tuyết Linh gọi hắn vào thư phòng. Tất nhiên là không thể tránh được.Bước vào thư phòng đã thấy Bạch Tuyết Linh nhàn nhã ngồi đó uống trà, còn Hàn Thiên Phong đang chăm chú xem những cuốn sổ con. Hoàng Kỳ Ngọc bĩu môi "mấy người nhàn nhã quá ha".- Sư muội, muội tìm huynh có gì không ?- À, có thứ này muội muốn nhờ huynh.Nàng đưa cho hắn một lọ thuốc, như có phản xạ, Hoàng Kỳ Ngọc lập tức lui về sau tránh xa nàng, đùa sao, hắn chưa muốn ngỏm đâu.Thấy hắn phản ứng như vậy, nàng khinh thường hừ lạnh.- Yên tâm, không phải cho huynh.- Thật sự ?Nàng liếc hắn một cái.- Đem cho sư phụ.- Phù, làm ta cứ tưởng.- Huynh còn không đi.- Ta đi đây.