Một trận đau đầu đánh ập lại khiến nàng không khỏi nhíu mày, trở mình tìm một tư thế khác thoải mái hơn tiếp tục ngủ. Xúc cảm mềm mại trơn trượt trên tay truyền lại, chiếc chăn đắp trên người nàng có chất liệu đặc biệt, khi đắp man mát, hẳn là thứ đồ tốt đắt tiền. Ơ mà khoan đã, cái gì, nhà mình có chiếc chăn tốt như thế từ bao giờ? Nàng mở banh mắt ra, khung cảnh xung quanh chiếu vào, in hằn trên đôi con ngươi của nàng, đây là đâu? Giường rộng khắc gỗ, những con bướm tinh xảo nổi nổi chìm chìm trên cột nhà, còn có lồng đèn tinh mĩ chiếu ánh sáng lập lòe, tất cả đều tỏa ra một không khí cổ xưa đầy hoài niệm. Nàng hít một hơi thật sâu, ngày hôm qua theo như cũ nàng tan sở, cùng bạn bè đi uống vài chén, rồi đi karaoke, sau đó loạng choạng về nhà, đổ kềnh ra giường, làm một giấc đến giờ này. Nàng vẫn đang thắc mắc sao hôm nay mẹ lại cho mình ngủ dậy muộn như vậy mà không đánh thức, hóa ra là...nàng bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi?! Ôi không, báo cáo nàng mất hai ngày thức trắng vừa…
Chương 4: Xuất môn khó khăn (1)
Ta Và Nữ Chính Cùng PheTác giả: Nỗi Đau Biết ThởTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngMột trận đau đầu đánh ập lại khiến nàng không khỏi nhíu mày, trở mình tìm một tư thế khác thoải mái hơn tiếp tục ngủ. Xúc cảm mềm mại trơn trượt trên tay truyền lại, chiếc chăn đắp trên người nàng có chất liệu đặc biệt, khi đắp man mát, hẳn là thứ đồ tốt đắt tiền. Ơ mà khoan đã, cái gì, nhà mình có chiếc chăn tốt như thế từ bao giờ? Nàng mở banh mắt ra, khung cảnh xung quanh chiếu vào, in hằn trên đôi con ngươi của nàng, đây là đâu? Giường rộng khắc gỗ, những con bướm tinh xảo nổi nổi chìm chìm trên cột nhà, còn có lồng đèn tinh mĩ chiếu ánh sáng lập lòe, tất cả đều tỏa ra một không khí cổ xưa đầy hoài niệm. Nàng hít một hơi thật sâu, ngày hôm qua theo như cũ nàng tan sở, cùng bạn bè đi uống vài chén, rồi đi karaoke, sau đó loạng choạng về nhà, đổ kềnh ra giường, làm một giấc đến giờ này. Nàng vẫn đang thắc mắc sao hôm nay mẹ lại cho mình ngủ dậy muộn như vậy mà không đánh thức, hóa ra là...nàng bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi?! Ôi không, báo cáo nàng mất hai ngày thức trắng vừa… Bầu không khí chìm vào im lặng, Đoạn Kiểu bối rối ngước nhìn vị sư tỷ xinh đẹp, cuối cùng thỏ thẻ:"Thích của sư tỷ...là như thế nào?"Trần Trần nhíu mày nghĩ, thích là thích chứ còn phân biệt gì nữa? Nàng đưa tay vuốt tóc Đoạn Kiểu:"Giờ ta...giấu muội rất nhiều chuyện, nhưng mà ta hứa nếu có cơ hội sẽ kể hết với muội, đừng giận ta"Đoạn Kiểu biết rằng, nữ chính đang hiểu lầm nàng rồi, lắc đầu quầy quậy tính phủ nhận điều đó, nàng không phải đang hờn dỗi mà..."A Kiểu đừng bướng, nghe ta nha, sắp tới ta có việc phải đi xa, ở lại võ đường đừng gây chuyện" Trần Trần vò rối mái tóc của nàng mỉm cười "Còn nữa, đừng tới gần Trịnh Bình An đấy"Tới rồi, thời khắc nam nữ chính đưa nhau lên giường mần!"Ta nhất định sẽ không tới gần Trịnh sư huynh đâu!" đôi mắt Đoạn Kiểu sáng lên long lanh, rọi thẳng vào trái tim của ai đó, khiến hắn nheo mắt cười:"A Kiểu ngoan lắm, chúng ta đi dạo một chút rồi về nha?""Không tốt nhất chúng ta nên về luôn đi ạ"Khóe miệng Trần Trần giật giật, mới tưởng rằng nhóc con này còn hiểu chuyện,..aida..Sau đó chúng ta có thể trông thấy, một cô gái cao lớn mặc áo trắng quắp lấy một thiếu nữ nhỏ bé "đi dạo" ........Hôm đó, Đoạn Kiểu bị Doãn Hoài bắt thức tới tờ mờ sáng để nghe lời ca thán dài dòng, trong khi Vãn Thanh thì ở một bên lăn ra ngủ, hai mắt nàng díp lại, chỉ muốn đổ vật ra giường thôi, ước mơ nhỏ bé như vậy tại sao cũng không thể thành hiện thực??"Được rồi Tiểu Hoài" cuối cùng, do quá ồn ào, Vãn Thanh vừa lặng lẽ chùi nước miếng bên mép vừa lựa lời "Để mai nói tiếp đi, dù sao Tiểu Kiểu cũng mệt rồi!""Được rồi" Doãn Hoài thở dài "Cũng là ta lo cho ngươi thôi, hạng người như ả Trần Trần đó ngươi không nên dây vào, cũng không dây nổi đâu..."Nói rồi nàng cụp mắt buồn rầu leo lên giường đi ngủ.Đoạn Kiểu thấy phản ứng của Doãn Hoài rất lạ, dường như nàng ấy biết điều gì đó về Trần Trần nên mới cảnh cáo mình như vậy? Trần Trần rốt cuộc có xuất thân như thế nào?"Tiểu Hoài, đó là giường của ta, phòng cũng là của ta, ngươi về phòng đi!!"Đoạn Kiểu dùng chân đá nhẹ lên người Doãn Hoài, khiến cho cô nàng lăn mấy vòng chạm vào tường, sau đó...sau đó phát ra tiếng ngáy khe khẽ...Ôi cha mẹ ơi, nhìn cái cách bà thím đó ngủ xem!
Bầu không khí chìm vào im lặng, Đoạn Kiểu bối rối ngước nhìn vị sư tỷ xinh đẹp, cuối cùng thỏ thẻ:
"Thích của sư tỷ...là như thế nào?"
Trần Trần nhíu mày nghĩ, thích là thích chứ còn phân biệt gì nữa? Nàng đưa tay vuốt tóc Đoạn Kiểu:
"Giờ ta...giấu muội rất nhiều chuyện, nhưng mà ta hứa nếu có cơ hội sẽ kể hết với muội, đừng giận ta"
Đoạn Kiểu biết rằng, nữ chính đang hiểu lầm nàng rồi, lắc đầu quầy quậy tính phủ nhận điều đó, nàng không phải đang hờn dỗi mà...
"A Kiểu đừng bướng, nghe ta nha, sắp tới ta có việc phải đi xa, ở lại võ đường đừng gây chuyện" Trần Trần vò rối mái tóc của nàng mỉm cười "Còn nữa, đừng tới gần Trịnh Bình An đấy"
Tới rồi, thời khắc nam nữ chính đưa nhau lên giường mần!
"Ta nhất định sẽ không tới gần Trịnh sư huynh đâu!" đôi mắt Đoạn Kiểu sáng lên long lanh, rọi thẳng vào trái tim của ai đó, khiến hắn nheo mắt cười:
"A Kiểu ngoan lắm, chúng ta đi dạo một chút rồi về nha?"
"Không tốt nhất chúng ta nên về luôn đi ạ"
Khóe miệng Trần Trần giật giật, mới tưởng rằng nhóc con này còn hiểu chuyện,..aida..
Sau đó chúng ta có thể trông thấy, một cô gái cao lớn mặc áo trắng quắp lấy một thiếu nữ nhỏ bé "đi dạo" ...
.
.
.
.
.
Hôm đó, Đoạn Kiểu bị Doãn Hoài bắt thức tới tờ mờ sáng để nghe lời ca thán dài dòng, trong khi Vãn Thanh thì ở một bên lăn ra ngủ, hai mắt nàng díp lại, chỉ muốn đổ vật ra giường thôi, ước mơ nhỏ bé như vậy tại sao cũng không thể thành hiện thực??
"Được rồi Tiểu Hoài" cuối cùng, do quá ồn ào, Vãn Thanh vừa lặng lẽ chùi nước miếng bên mép vừa lựa lời "Để mai nói tiếp đi, dù sao Tiểu Kiểu cũng mệt rồi!"
"Được rồi" Doãn Hoài thở dài "Cũng là ta lo cho ngươi thôi, hạng người như ả Trần Trần đó ngươi không nên dây vào, cũng không dây nổi đâu..."
Nói rồi nàng cụp mắt buồn rầu leo lên giường đi ngủ.
Đoạn Kiểu thấy phản ứng của Doãn Hoài rất lạ, dường như nàng ấy biết điều gì đó về Trần Trần nên mới cảnh cáo mình như vậy? Trần Trần rốt cuộc có xuất thân như thế nào?
"Tiểu Hoài, đó là giường của ta, phòng cũng là của ta, ngươi về phòng đi!!"
Đoạn Kiểu dùng chân đá nhẹ lên người Doãn Hoài, khiến cho cô nàng lăn mấy vòng chạm vào tường, sau đó...sau đó phát ra tiếng ngáy khe khẽ...
Ôi cha mẹ ơi, nhìn cái cách bà thím đó ngủ xem!
Ta Và Nữ Chính Cùng PheTác giả: Nỗi Đau Biết ThởTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngMột trận đau đầu đánh ập lại khiến nàng không khỏi nhíu mày, trở mình tìm một tư thế khác thoải mái hơn tiếp tục ngủ. Xúc cảm mềm mại trơn trượt trên tay truyền lại, chiếc chăn đắp trên người nàng có chất liệu đặc biệt, khi đắp man mát, hẳn là thứ đồ tốt đắt tiền. Ơ mà khoan đã, cái gì, nhà mình có chiếc chăn tốt như thế từ bao giờ? Nàng mở banh mắt ra, khung cảnh xung quanh chiếu vào, in hằn trên đôi con ngươi của nàng, đây là đâu? Giường rộng khắc gỗ, những con bướm tinh xảo nổi nổi chìm chìm trên cột nhà, còn có lồng đèn tinh mĩ chiếu ánh sáng lập lòe, tất cả đều tỏa ra một không khí cổ xưa đầy hoài niệm. Nàng hít một hơi thật sâu, ngày hôm qua theo như cũ nàng tan sở, cùng bạn bè đi uống vài chén, rồi đi karaoke, sau đó loạng choạng về nhà, đổ kềnh ra giường, làm một giấc đến giờ này. Nàng vẫn đang thắc mắc sao hôm nay mẹ lại cho mình ngủ dậy muộn như vậy mà không đánh thức, hóa ra là...nàng bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi?! Ôi không, báo cáo nàng mất hai ngày thức trắng vừa… Bầu không khí chìm vào im lặng, Đoạn Kiểu bối rối ngước nhìn vị sư tỷ xinh đẹp, cuối cùng thỏ thẻ:"Thích của sư tỷ...là như thế nào?"Trần Trần nhíu mày nghĩ, thích là thích chứ còn phân biệt gì nữa? Nàng đưa tay vuốt tóc Đoạn Kiểu:"Giờ ta...giấu muội rất nhiều chuyện, nhưng mà ta hứa nếu có cơ hội sẽ kể hết với muội, đừng giận ta"Đoạn Kiểu biết rằng, nữ chính đang hiểu lầm nàng rồi, lắc đầu quầy quậy tính phủ nhận điều đó, nàng không phải đang hờn dỗi mà..."A Kiểu đừng bướng, nghe ta nha, sắp tới ta có việc phải đi xa, ở lại võ đường đừng gây chuyện" Trần Trần vò rối mái tóc của nàng mỉm cười "Còn nữa, đừng tới gần Trịnh Bình An đấy"Tới rồi, thời khắc nam nữ chính đưa nhau lên giường mần!"Ta nhất định sẽ không tới gần Trịnh sư huynh đâu!" đôi mắt Đoạn Kiểu sáng lên long lanh, rọi thẳng vào trái tim của ai đó, khiến hắn nheo mắt cười:"A Kiểu ngoan lắm, chúng ta đi dạo một chút rồi về nha?""Không tốt nhất chúng ta nên về luôn đi ạ"Khóe miệng Trần Trần giật giật, mới tưởng rằng nhóc con này còn hiểu chuyện,..aida..Sau đó chúng ta có thể trông thấy, một cô gái cao lớn mặc áo trắng quắp lấy một thiếu nữ nhỏ bé "đi dạo" ........Hôm đó, Đoạn Kiểu bị Doãn Hoài bắt thức tới tờ mờ sáng để nghe lời ca thán dài dòng, trong khi Vãn Thanh thì ở một bên lăn ra ngủ, hai mắt nàng díp lại, chỉ muốn đổ vật ra giường thôi, ước mơ nhỏ bé như vậy tại sao cũng không thể thành hiện thực??"Được rồi Tiểu Hoài" cuối cùng, do quá ồn ào, Vãn Thanh vừa lặng lẽ chùi nước miếng bên mép vừa lựa lời "Để mai nói tiếp đi, dù sao Tiểu Kiểu cũng mệt rồi!""Được rồi" Doãn Hoài thở dài "Cũng là ta lo cho ngươi thôi, hạng người như ả Trần Trần đó ngươi không nên dây vào, cũng không dây nổi đâu..."Nói rồi nàng cụp mắt buồn rầu leo lên giường đi ngủ.Đoạn Kiểu thấy phản ứng của Doãn Hoài rất lạ, dường như nàng ấy biết điều gì đó về Trần Trần nên mới cảnh cáo mình như vậy? Trần Trần rốt cuộc có xuất thân như thế nào?"Tiểu Hoài, đó là giường của ta, phòng cũng là của ta, ngươi về phòng đi!!"Đoạn Kiểu dùng chân đá nhẹ lên người Doãn Hoài, khiến cho cô nàng lăn mấy vòng chạm vào tường, sau đó...sau đó phát ra tiếng ngáy khe khẽ...Ôi cha mẹ ơi, nhìn cái cách bà thím đó ngủ xem!