Dạ Mặc Nhiễm không tin ái tình, cái loại tình cảm nhìn không thấy lại chạm đến không được sẽ chỉ làm hắn cảm thấy hư vô. Nhất là trong xã hội xa hoa trụy lạc hỗn tạp này, mỗi ngày đều phải diễn qua diễn lại những màn giao dịch thân thể cùng tiền tài chán ngán. Ái tình, sẽ chỉ làm người ta trở nên ngu không ai bằng, khiến kẻ khác chê cười mà thôi. Nằm ở trên ghế sa lon nhìn đèn thủy tinh hoa lệ, hắn ngẩn người đến cả nửa ngày. Tiếng nhai nuốt tựa hồ cứ quanh quẩn bên tai, cùng mùi tanh hôi nồng nặc xộc chẳng vào mũi, từng chiếc răng nanh lạnh lẽo bén nhọn xuyên vào da thịt, gây nên nỗi đau đớn cốt nhục chia lìa. Những thứ này cũng không quá đáng sợ, kỳ thực cũng không … Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi đứng dậy, ôm đầu gối ngồi ở một góc sô pha. Khuôn mặt đã mất đi huyết sắc, nhợt nhạt đến đáng sợ, đôi mắt trước kia đã từng lấp lánh ánh lưu quang tràn đầy giờ đây cũng ảm đạm vô lực mà rũ xuống, chỉ còn lại trống rỗng cùng vô hồn. Dạ Mặc Nhiễm cơ hồ dùng tư thế trong bụng mẹ nguyên thủy nhất để…

Chương 17: Cả đám không có tâm nhãn

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình NhânTác giả: Ly Sắc Bỉ NgạnTruyện Đam Mỹ, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng SinhDạ Mặc Nhiễm không tin ái tình, cái loại tình cảm nhìn không thấy lại chạm đến không được sẽ chỉ làm hắn cảm thấy hư vô. Nhất là trong xã hội xa hoa trụy lạc hỗn tạp này, mỗi ngày đều phải diễn qua diễn lại những màn giao dịch thân thể cùng tiền tài chán ngán. Ái tình, sẽ chỉ làm người ta trở nên ngu không ai bằng, khiến kẻ khác chê cười mà thôi. Nằm ở trên ghế sa lon nhìn đèn thủy tinh hoa lệ, hắn ngẩn người đến cả nửa ngày. Tiếng nhai nuốt tựa hồ cứ quanh quẩn bên tai, cùng mùi tanh hôi nồng nặc xộc chẳng vào mũi, từng chiếc răng nanh lạnh lẽo bén nhọn xuyên vào da thịt, gây nên nỗi đau đớn cốt nhục chia lìa. Những thứ này cũng không quá đáng sợ, kỳ thực cũng không … Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi đứng dậy, ôm đầu gối ngồi ở một góc sô pha. Khuôn mặt đã mất đi huyết sắc, nhợt nhạt đến đáng sợ, đôi mắt trước kia đã từng lấp lánh ánh lưu quang tràn đầy giờ đây cũng ảm đạm vô lực mà rũ xuống, chỉ còn lại trống rỗng cùng vô hồn. Dạ Mặc Nhiễm cơ hồ dùng tư thế trong bụng mẹ nguyên thủy nhất để… Không muốn lần thứ hai lại bị vây trong tuyệt cảnh, cho nên Dạ Mặc Nhiễm thực sự muốn thay đổi mọi chuyện, dù cho đã biết rõ kết quả nhưng có lẽ hắn vẫn muốn ôm lấy chút hy vọng mỏng manh.Kết quả giờ có chỗ giống, lại có chỗ khác so với đời trước.Dạ Mặc Nhiễm sợ, rất sợ, nếu như đời này vì sự cải biến của hắn mà bỏ lỡ chuyện gặp được Phương Cẩm, nếu như đời này lại không còn có thể nhìn thấy người kia…Như vậy, cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao, hay vẫn chỉ còn lại một mình mình, vẫn một lần nữa tuyệt vọng chạy trốn trong thế giới của tang thi.Đêm khuya, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, có lẽ mọi người đều đang ngủ. Bất quá giữa bóng tối đen kịt đến mức đưa tay lên không thấy rõ năm ngón này, nếu có người nào đấy đột nhiên biến mất, phỏng chừng cũng chẳng có ai phát hiện ra.Dạ Mặc Nhiễm đi vào không gian, nổi lơ lửng trong hồ nước thật lâu, làn nước lạnh lẽo ấy ít ra có thể trấn an một chút tâm tình hắn hiện giờ.Hắn nằm trên giường một lúc, đến hừng đông liền trở lại trong xe.Có lẽ không khí buổi sớm mai quá mức tinh khiết, cho nên Dạ Mặc Nhiễm có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.Hừng đông năm giờ, hắn từ trong xe đi ra, trong bóng tối loang lổ có chút ánh sáng yếu ớt từ song cửa phía trên chiếu vào, có thể thấy mấy người nằm lung tung trên đệm, chẳng biết là thực đang ngủ hay chỉ nhắm mắt lại mà thôi.Hắn đi tới sau dãy ghế cao nhất, vừa vặn chỉ cách những chấn song cửa sổ một cánh tay. (cái kiểu ghế xếp bậc thang trong phòng thể chất ý>”

Không muốn lần thứ hai lại bị vây trong tuyệt cảnh, cho nên Dạ Mặc Nhiễm thực sự muốn thay đổi mọi chuyện, dù cho đã biết rõ kết quả nhưng có lẽ hắn vẫn muốn ôm lấy chút hy vọng mỏng manh.

Kết quả giờ có chỗ giống, lại có chỗ khác so với đời trước.

Dạ Mặc Nhiễm sợ, rất sợ, nếu như đời này vì sự cải biến của hắn mà bỏ lỡ chuyện gặp được Phương Cẩm, nếu như đời này lại không còn có thể nhìn thấy người kia…

Như vậy, cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao, hay vẫn chỉ còn lại một mình mình, vẫn một lần nữa tuyệt vọng chạy trốn trong thế giới của tang thi.

Đêm khuya, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, có lẽ mọi người đều đang ngủ. Bất quá giữa bóng tối đen kịt đến mức đưa tay lên không thấy rõ năm ngón này, nếu có người nào đấy đột nhiên biến mất, phỏng chừng cũng chẳng có ai phát hiện ra.

Dạ Mặc Nhiễm đi vào không gian, nổi lơ lửng trong hồ nước thật lâu, làn nước lạnh lẽo ấy ít ra có thể trấn an một chút tâm tình hắn hiện giờ.

Hắn nằm trên giường một lúc, đến hừng đông liền trở lại trong xe.

Có lẽ không khí buổi sớm mai quá mức tinh khiết, cho nên Dạ Mặc Nhiễm có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Hừng đông năm giờ, hắn từ trong xe đi ra, trong bóng tối loang lổ có chút ánh sáng yếu ớt từ song cửa phía trên chiếu vào, có thể thấy mấy người nằm lung tung trên đệm, chẳng biết là thực đang ngủ hay chỉ nhắm mắt lại mà thôi.

Hắn đi tới sau dãy ghế cao nhất, vừa vặn chỉ cách những chấn song cửa sổ một cánh tay. (cái kiểu ghế xếp bậc thang trong phòng thể chất ý>”

Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình NhânTác giả: Ly Sắc Bỉ NgạnTruyện Đam Mỹ, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng SinhDạ Mặc Nhiễm không tin ái tình, cái loại tình cảm nhìn không thấy lại chạm đến không được sẽ chỉ làm hắn cảm thấy hư vô. Nhất là trong xã hội xa hoa trụy lạc hỗn tạp này, mỗi ngày đều phải diễn qua diễn lại những màn giao dịch thân thể cùng tiền tài chán ngán. Ái tình, sẽ chỉ làm người ta trở nên ngu không ai bằng, khiến kẻ khác chê cười mà thôi. Nằm ở trên ghế sa lon nhìn đèn thủy tinh hoa lệ, hắn ngẩn người đến cả nửa ngày. Tiếng nhai nuốt tựa hồ cứ quanh quẩn bên tai, cùng mùi tanh hôi nồng nặc xộc chẳng vào mũi, từng chiếc răng nanh lạnh lẽo bén nhọn xuyên vào da thịt, gây nên nỗi đau đớn cốt nhục chia lìa. Những thứ này cũng không quá đáng sợ, kỳ thực cũng không … Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi đứng dậy, ôm đầu gối ngồi ở một góc sô pha. Khuôn mặt đã mất đi huyết sắc, nhợt nhạt đến đáng sợ, đôi mắt trước kia đã từng lấp lánh ánh lưu quang tràn đầy giờ đây cũng ảm đạm vô lực mà rũ xuống, chỉ còn lại trống rỗng cùng vô hồn. Dạ Mặc Nhiễm cơ hồ dùng tư thế trong bụng mẹ nguyên thủy nhất để… Không muốn lần thứ hai lại bị vây trong tuyệt cảnh, cho nên Dạ Mặc Nhiễm thực sự muốn thay đổi mọi chuyện, dù cho đã biết rõ kết quả nhưng có lẽ hắn vẫn muốn ôm lấy chút hy vọng mỏng manh.Kết quả giờ có chỗ giống, lại có chỗ khác so với đời trước.Dạ Mặc Nhiễm sợ, rất sợ, nếu như đời này vì sự cải biến của hắn mà bỏ lỡ chuyện gặp được Phương Cẩm, nếu như đời này lại không còn có thể nhìn thấy người kia…Như vậy, cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao, hay vẫn chỉ còn lại một mình mình, vẫn một lần nữa tuyệt vọng chạy trốn trong thế giới của tang thi.Đêm khuya, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, có lẽ mọi người đều đang ngủ. Bất quá giữa bóng tối đen kịt đến mức đưa tay lên không thấy rõ năm ngón này, nếu có người nào đấy đột nhiên biến mất, phỏng chừng cũng chẳng có ai phát hiện ra.Dạ Mặc Nhiễm đi vào không gian, nổi lơ lửng trong hồ nước thật lâu, làn nước lạnh lẽo ấy ít ra có thể trấn an một chút tâm tình hắn hiện giờ.Hắn nằm trên giường một lúc, đến hừng đông liền trở lại trong xe.Có lẽ không khí buổi sớm mai quá mức tinh khiết, cho nên Dạ Mặc Nhiễm có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.Hừng đông năm giờ, hắn từ trong xe đi ra, trong bóng tối loang lổ có chút ánh sáng yếu ớt từ song cửa phía trên chiếu vào, có thể thấy mấy người nằm lung tung trên đệm, chẳng biết là thực đang ngủ hay chỉ nhắm mắt lại mà thôi.Hắn đi tới sau dãy ghế cao nhất, vừa vặn chỉ cách những chấn song cửa sổ một cánh tay. (cái kiểu ghế xếp bậc thang trong phòng thể chất ý>”

Chương 17: Cả đám không có tâm nhãn