Kỳ Quân nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày tham dự lễ tang của chính mình, hoặc là, quả thực trên đời này không ai sẽ phát sinh một màn kịch bi đát như vậy, cảm giác khá là phức tạp. Kỳ Quân thực sự đã chết, chết tươi, rơi xuống từ tòa nhà hơn mười tầng, bắn cả óc, chắc chắn không còn khả năng sống sót, ấy vậy mà Kỳ Quân vẫn sống, biến thành Tống Bạch sống sờ sờ trên cõi đời này. Đối với việc mình chết đi sống lại, Kỳ Quân chẳng có bao nhiêu cảm tưởng, chỉ không rõ mình may mắn hay nuối tiếc nữa, tựa như trong vài giây rơi xuống, y không buồn cũng chẳng vui. Kỳ Quân đứng đằng xa, nhìn hàng người ra ra vào vào, người biết kẻ không quen, trầm trọng đi vào rồi bi thương bước ra, thế rồi cách không quá xa, lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh. Con người chính là như vậy, chúng ta không thể vọng cầu ai đó không quá thân quen với mình vì mình mà hỉ nộ ái ố. Trên đời này thiếu gì chuyện bỏ đá xuống giếng, nếu chỉ vì một người đã chết mà tự đặt mình vào cảnh sống mà…
Chương 47-2: Phiên ngoại 1
Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào LyTác giả: Hoàng Hậu Ái Bảo ThangTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcKỳ Quân nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày tham dự lễ tang của chính mình, hoặc là, quả thực trên đời này không ai sẽ phát sinh một màn kịch bi đát như vậy, cảm giác khá là phức tạp. Kỳ Quân thực sự đã chết, chết tươi, rơi xuống từ tòa nhà hơn mười tầng, bắn cả óc, chắc chắn không còn khả năng sống sót, ấy vậy mà Kỳ Quân vẫn sống, biến thành Tống Bạch sống sờ sờ trên cõi đời này. Đối với việc mình chết đi sống lại, Kỳ Quân chẳng có bao nhiêu cảm tưởng, chỉ không rõ mình may mắn hay nuối tiếc nữa, tựa như trong vài giây rơi xuống, y không buồn cũng chẳng vui. Kỳ Quân đứng đằng xa, nhìn hàng người ra ra vào vào, người biết kẻ không quen, trầm trọng đi vào rồi bi thương bước ra, thế rồi cách không quá xa, lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh. Con người chính là như vậy, chúng ta không thể vọng cầu ai đó không quá thân quen với mình vì mình mà hỉ nộ ái ố. Trên đời này thiếu gì chuyện bỏ đá xuống giếng, nếu chỉ vì một người đã chết mà tự đặt mình vào cảnh sống mà… Vở kịch nhỏ 4Ngày nọ, Tống Bạch đang lướt web, thấy một người hỏi: cầu một bộ truyền hình cổ trang! Nội dung vở kịch là nam chính rơi vào hang núi, ăn phải cây nấm võ công rất lợi hại?Cậu nghĩ nghĩ, rồi đáp 《 Kim Kiếm Điêu Linh 》, sau lại lại cảm thấy như là 《 Thần Điêu Đại Hiệp》.Vừa ngẩng đầu thì thấy Kiều Dực đang bưng nước đến, thuận miệng hỏi gã chút.Kiều Dực tạm dừng lại, lí nhí nói: Super Mario?Tống Bạch phì một hơi nước văng lên hết lên màn hình.Vở kịch nhỏ 5Đó là thời điểm Tống Bạch vẫn là Kỳ Quân, năm ấy mới từ Pháp trở về, mang theo đầy ắp nhiệt huyết truyền thụ tri thức, vô cùng nghiêm túc.Chuyện rằng có một hôm hơn hai giờ sáng, y đột nhiên nhận được điện thoại của học trò, cậu chàng nói: “Thầy ơi, thầy ngủ chưa?”Kỳ Quân mơ mơ màng màng ngồi dậy, đáp: “Ngủ rồi, có chuyện gì?”Cậu học sinh kia đột nhiên hét lên: “Ông đây còn mẹ nó đang làm bài tập này!!!”Cộp một tiếng, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm báo bận.Kỳ Quân…Vở kịch nhỏ 6Chuyện kể rằng vào một ngày nọ Tống Bạch dẫn Nhất Chính Thái về, cậu bảo đó là cháu của ông chú hay đưa bữa sáng đến, hôm nay chú ấy không rảnh, cậu trông giúp một ngày.Kiều Dực đánh giá nó một vòng, thấy nó nhu thuận không quấy, đành đồng ý.Buổi chiều đến giờ ngủ trưa, nó bắt đầu quấn lấy Tống Bạch đòi kể chuyện, Kiều Dực vội vàng xông đến gỡ nó khỏi người Tống Bạch, cả giận nói: chuyện gì, nhóc muốn nghe ông đây kể cho nhóc!Shota chớp mắt mấy cái, gật đầu.Kiều Dực: ngoan lắm, để chú kể cho nhóc chuyện 《 cô bé bán diêm 》.Shota: Diêm là cái gì ạ?Kiều Dực ngây ra một lúc, trong nhà không có diêm, gã không biết giải thích như thế nào, nghĩ ngợi rồi nói: vậy chú kể cho nhóc《 cô bé bán bật lửa》 được không.Tống Bạch phì cười, nước trong miệng phun hết cả ra.Share this:
Vở kịch nhỏ 4
Ngày nọ, Tống Bạch đang lướt web, thấy một người hỏi: cầu một bộ truyền hình cổ trang! Nội dung vở kịch là nam chính rơi vào hang núi, ăn phải cây nấm võ công rất lợi hại?
Cậu nghĩ nghĩ, rồi đáp 《 Kim Kiếm Điêu Linh 》, sau lại lại cảm thấy như là 《 Thần Điêu Đại Hiệp》.
Vừa ngẩng đầu thì thấy Kiều Dực đang bưng nước đến, thuận miệng hỏi gã chút.
Kiều Dực tạm dừng lại, lí nhí nói: Super Mario?
Tống Bạch phì một hơi nước văng lên hết lên màn hình.
Vở kịch nhỏ 5
Đó là thời điểm Tống Bạch vẫn là Kỳ Quân, năm ấy mới từ Pháp trở về, mang theo đầy ắp nhiệt huyết truyền thụ tri thức, vô cùng nghiêm túc.
Chuyện rằng có một hôm hơn hai giờ sáng, y đột nhiên nhận được điện thoại của học trò, cậu chàng nói: “Thầy ơi, thầy ngủ chưa?”
Kỳ Quân mơ mơ màng màng ngồi dậy, đáp: “Ngủ rồi, có chuyện gì?”
Cậu học sinh kia đột nhiên hét lên: “Ông đây còn mẹ nó đang làm bài tập này!!!”
Cộp một tiếng, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm báo bận.
Kỳ Quân…
Vở kịch nhỏ 6
Chuyện kể rằng vào một ngày nọ Tống Bạch dẫn Nhất Chính Thái về, cậu bảo đó là cháu của ông chú hay đưa bữa sáng đến, hôm nay chú ấy không rảnh, cậu trông giúp một ngày.
Kiều Dực đánh giá nó một vòng, thấy nó nhu thuận không quấy, đành đồng ý.
Buổi chiều đến giờ ngủ trưa, nó bắt đầu quấn lấy Tống Bạch đòi kể chuyện, Kiều Dực vội vàng xông đến gỡ nó khỏi người Tống Bạch, cả giận nói: chuyện gì, nhóc muốn nghe ông đây kể cho nhóc!
Shota chớp mắt mấy cái, gật đầu.
Kiều Dực: ngoan lắm, để chú kể cho nhóc chuyện 《 cô bé bán diêm 》.
Shota: Diêm là cái gì ạ?
Kiều Dực ngây ra một lúc, trong nhà không có diêm, gã không biết giải thích như thế nào, nghĩ ngợi rồi nói: vậy chú kể cho nhóc《 cô bé bán bật lửa》 được không.
Tống Bạch phì cười, nước trong miệng phun hết cả ra.
Share this:
Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào LyTác giả: Hoàng Hậu Ái Bảo ThangTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcKỳ Quân nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày tham dự lễ tang của chính mình, hoặc là, quả thực trên đời này không ai sẽ phát sinh một màn kịch bi đát như vậy, cảm giác khá là phức tạp. Kỳ Quân thực sự đã chết, chết tươi, rơi xuống từ tòa nhà hơn mười tầng, bắn cả óc, chắc chắn không còn khả năng sống sót, ấy vậy mà Kỳ Quân vẫn sống, biến thành Tống Bạch sống sờ sờ trên cõi đời này. Đối với việc mình chết đi sống lại, Kỳ Quân chẳng có bao nhiêu cảm tưởng, chỉ không rõ mình may mắn hay nuối tiếc nữa, tựa như trong vài giây rơi xuống, y không buồn cũng chẳng vui. Kỳ Quân đứng đằng xa, nhìn hàng người ra ra vào vào, người biết kẻ không quen, trầm trọng đi vào rồi bi thương bước ra, thế rồi cách không quá xa, lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh. Con người chính là như vậy, chúng ta không thể vọng cầu ai đó không quá thân quen với mình vì mình mà hỉ nộ ái ố. Trên đời này thiếu gì chuyện bỏ đá xuống giếng, nếu chỉ vì một người đã chết mà tự đặt mình vào cảnh sống mà… Vở kịch nhỏ 4Ngày nọ, Tống Bạch đang lướt web, thấy một người hỏi: cầu một bộ truyền hình cổ trang! Nội dung vở kịch là nam chính rơi vào hang núi, ăn phải cây nấm võ công rất lợi hại?Cậu nghĩ nghĩ, rồi đáp 《 Kim Kiếm Điêu Linh 》, sau lại lại cảm thấy như là 《 Thần Điêu Đại Hiệp》.Vừa ngẩng đầu thì thấy Kiều Dực đang bưng nước đến, thuận miệng hỏi gã chút.Kiều Dực tạm dừng lại, lí nhí nói: Super Mario?Tống Bạch phì một hơi nước văng lên hết lên màn hình.Vở kịch nhỏ 5Đó là thời điểm Tống Bạch vẫn là Kỳ Quân, năm ấy mới từ Pháp trở về, mang theo đầy ắp nhiệt huyết truyền thụ tri thức, vô cùng nghiêm túc.Chuyện rằng có một hôm hơn hai giờ sáng, y đột nhiên nhận được điện thoại của học trò, cậu chàng nói: “Thầy ơi, thầy ngủ chưa?”Kỳ Quân mơ mơ màng màng ngồi dậy, đáp: “Ngủ rồi, có chuyện gì?”Cậu học sinh kia đột nhiên hét lên: “Ông đây còn mẹ nó đang làm bài tập này!!!”Cộp một tiếng, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm báo bận.Kỳ Quân…Vở kịch nhỏ 6Chuyện kể rằng vào một ngày nọ Tống Bạch dẫn Nhất Chính Thái về, cậu bảo đó là cháu của ông chú hay đưa bữa sáng đến, hôm nay chú ấy không rảnh, cậu trông giúp một ngày.Kiều Dực đánh giá nó một vòng, thấy nó nhu thuận không quấy, đành đồng ý.Buổi chiều đến giờ ngủ trưa, nó bắt đầu quấn lấy Tống Bạch đòi kể chuyện, Kiều Dực vội vàng xông đến gỡ nó khỏi người Tống Bạch, cả giận nói: chuyện gì, nhóc muốn nghe ông đây kể cho nhóc!Shota chớp mắt mấy cái, gật đầu.Kiều Dực: ngoan lắm, để chú kể cho nhóc chuyện 《 cô bé bán diêm 》.Shota: Diêm là cái gì ạ?Kiều Dực ngây ra một lúc, trong nhà không có diêm, gã không biết giải thích như thế nào, nghĩ ngợi rồi nói: vậy chú kể cho nhóc《 cô bé bán bật lửa》 được không.Tống Bạch phì cười, nước trong miệng phun hết cả ra.Share this: