Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 27: Đãi ngộ thay đổi 2
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nếu là thái tử, đến lúc đó địa vị Nguyệt Hinh Nhu nhất định chỉ là một chỗ ngồi tứ phi nho nhỏ, còn nếu là Tứ Vương Gia, vậy về sau ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về Nguyệt gia, người đi theo hắn cũng không ít, điều này khiến cho hắn sao có thể không thích? Sao có thể không vui? ! !Giữa lúc Nguyệt phụ xoay chuyển suy nghĩ, Nguyệt Trì Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi như nước lặng bình tĩnh mơ hồ thoáng qua tia giễu cợt và cười mỉa mai.A. . . Đây chính là phụ thân của thân thể này sao? Một người phụ thân đối với đứa con mình không có giá trị lợi dụng thì chẳng dòm ngó tới, một người phụ thân đối với đứa con mình được thăng chức lên cao thì bằng mọi cách lấy lòng, một người phụ thân không hề có nhân tính gian xảo dối trá, giả nhân giả nghĩa bán con cầu vinh! !Nguyệt Trì Lạc nàng đây thật đúng là có chút khinh thường à.Ở ngưỡng cửa Nguyệt gia, hai tảng đá lớn Sư Tử ngẩng cao đầu uy phong lẫm lẫm, trên thân tẳng đá treo một tấm tơ lụa gấm màu đỏ, phần lớn người Nguyệt gia đứng ở ngưỡng cửa trông ngóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa chậm rãi lao tới thì trong mắt mọi người thoáng qua đủ loại cảm xúc bất đồng, nhưng cuối cùng toàn bộ đều quy về chung một vẻ biểu tình.Nguyệt Trì Lạc giẫm lưng người bước xuống xe ngựa, đôi mắt trong suốt thuần khiết khi nhìn tới mọi người bất chợt cảm thấy hoàn toàn nguội lạnh, ngực lại trống rỗng đau đớn tựa như băng lạnh.Nàng dần dần rũ xuống hàng mi tựa như cánh bướm, che giấu đi tâm tình phức tạp trong ánh mắt."Lạc nhi, mau mau vào nhà đi, bên ngoài gió lớn, thân thể con vẫn còn chưa khỏe hẳn, sao có thể phơi gió." Trình thị, nữ chủ nhân của Nguyệt phủ, trên mặt gợi lên tươi cười từ ái, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ đưa tới lôi kéo tay Nguyệt Trì Lạc, nhưng không ngờ bị người chợt né tránh xích ra.Ngay lập tức, trên mặt thoáng qua một chút mất tự nhiên cùng lúng túng, những người tam nương, tứ nương chuẩn bị vây quanh Nguyệt Trì Lạc để hàn huyên hỏi thăm, bước chân liền dừng lại.Nguyệt Trì Lạc ngước mắt, tầm mắt lơ đãng lướt qua mọi người, nhỏ nhẹ đáp: "Đa tạ đại nương quan tâm, Lạc nhi muốn trở về hậu viện nghỉ ngơi trước."Dứt lời, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi thẳng về tiểu viện của mình, lưu lại một đám người kinh ngạc vẫn chưa lên tiếng."Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không thân cận với người khác, từ nay về sau các ngươi hay khoan dung với nó nhiều hơn chút."Lược qua cửa chính, khi quẹo một khúc quanh, bước chân Nguyệt Trì Lạc ngừng lại một chút, lời nói Nguyệt phụ lại rõ ràng truyền vào trong tai nàng, trong lòng lại thêm một hồi bất đắc dĩ.
Nếu là thái tử, đến lúc đó địa vị Nguyệt Hinh Nhu nhất định chỉ là một chỗ ngồi tứ phi nho nhỏ, còn nếu là Tứ Vương Gia, vậy về sau ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về Nguyệt gia, người đi theo hắn cũng không ít, điều này khiến cho hắn sao có thể không thích? Sao có thể không vui? ! !
Giữa lúc Nguyệt phụ xoay chuyển suy nghĩ, Nguyệt Trì Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi như nước lặng bình tĩnh mơ hồ thoáng qua tia giễu cợt và cười mỉa mai.
A. . . Đây chính là phụ thân của thân thể này sao? Một người phụ thân đối với đứa con mình không có giá trị lợi dụng thì chẳng dòm ngó tới, một người phụ thân đối với đứa con mình được thăng chức lên cao thì bằng mọi cách lấy lòng, một người phụ thân không hề có nhân tính gian xảo dối trá, giả nhân giả nghĩa bán con cầu vinh! !
Nguyệt Trì Lạc nàng đây thật đúng là có chút khinh thường à.
Ở ngưỡng cửa Nguyệt gia, hai tảng đá lớn Sư Tử ngẩng cao đầu uy phong lẫm lẫm, trên thân tẳng đá treo một tấm tơ lụa gấm màu đỏ, phần lớn người Nguyệt gia đứng ở ngưỡng cửa trông ngóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa chậm rãi lao tới thì trong mắt mọi người thoáng qua đủ loại cảm xúc bất đồng, nhưng cuối cùng toàn bộ đều quy về chung một vẻ biểu tình.
Nguyệt Trì Lạc giẫm lưng người bước xuống xe ngựa, đôi mắt trong suốt thuần khiết khi nhìn tới mọi người bất chợt cảm thấy hoàn toàn nguội lạnh, ngực lại trống rỗng đau đớn tựa như băng lạnh.
Nàng dần dần rũ xuống hàng mi tựa như cánh bướm, che giấu đi tâm tình phức tạp trong ánh mắt.
"Lạc nhi, mau mau vào nhà đi, bên ngoài gió lớn, thân thể con vẫn còn chưa khỏe hẳn, sao có thể phơi gió." Trình thị, nữ chủ nhân của Nguyệt phủ, trên mặt gợi lên tươi cười từ ái, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ đưa tới lôi kéo tay Nguyệt Trì Lạc, nhưng không ngờ bị người chợt né tránh xích ra.
Ngay lập tức, trên mặt thoáng qua một chút mất tự nhiên cùng lúng túng, những người tam nương, tứ nương chuẩn bị vây quanh Nguyệt Trì Lạc để hàn huyên hỏi thăm, bước chân liền dừng lại.
Nguyệt Trì Lạc ngước mắt, tầm mắt lơ đãng lướt qua mọi người, nhỏ nhẹ đáp: "Đa tạ đại nương quan tâm, Lạc nhi muốn trở về hậu viện nghỉ ngơi trước."
Dứt lời, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi thẳng về tiểu viện của mình, lưu lại một đám người kinh ngạc vẫn chưa lên tiếng.
"Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không thân cận với người khác, từ nay về sau các ngươi hay khoan dung với nó nhiều hơn chút."
Lược qua cửa chính, khi quẹo một khúc quanh, bước chân Nguyệt Trì Lạc ngừng lại một chút, lời nói Nguyệt phụ lại rõ ràng truyền vào trong tai nàng, trong lòng lại thêm một hồi bất đắc dĩ.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nếu là thái tử, đến lúc đó địa vị Nguyệt Hinh Nhu nhất định chỉ là một chỗ ngồi tứ phi nho nhỏ, còn nếu là Tứ Vương Gia, vậy về sau ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về Nguyệt gia, người đi theo hắn cũng không ít, điều này khiến cho hắn sao có thể không thích? Sao có thể không vui? ! !Giữa lúc Nguyệt phụ xoay chuyển suy nghĩ, Nguyệt Trì Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi như nước lặng bình tĩnh mơ hồ thoáng qua tia giễu cợt và cười mỉa mai.A. . . Đây chính là phụ thân của thân thể này sao? Một người phụ thân đối với đứa con mình không có giá trị lợi dụng thì chẳng dòm ngó tới, một người phụ thân đối với đứa con mình được thăng chức lên cao thì bằng mọi cách lấy lòng, một người phụ thân không hề có nhân tính gian xảo dối trá, giả nhân giả nghĩa bán con cầu vinh! !Nguyệt Trì Lạc nàng đây thật đúng là có chút khinh thường à.Ở ngưỡng cửa Nguyệt gia, hai tảng đá lớn Sư Tử ngẩng cao đầu uy phong lẫm lẫm, trên thân tẳng đá treo một tấm tơ lụa gấm màu đỏ, phần lớn người Nguyệt gia đứng ở ngưỡng cửa trông ngóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa chậm rãi lao tới thì trong mắt mọi người thoáng qua đủ loại cảm xúc bất đồng, nhưng cuối cùng toàn bộ đều quy về chung một vẻ biểu tình.Nguyệt Trì Lạc giẫm lưng người bước xuống xe ngựa, đôi mắt trong suốt thuần khiết khi nhìn tới mọi người bất chợt cảm thấy hoàn toàn nguội lạnh, ngực lại trống rỗng đau đớn tựa như băng lạnh.Nàng dần dần rũ xuống hàng mi tựa như cánh bướm, che giấu đi tâm tình phức tạp trong ánh mắt."Lạc nhi, mau mau vào nhà đi, bên ngoài gió lớn, thân thể con vẫn còn chưa khỏe hẳn, sao có thể phơi gió." Trình thị, nữ chủ nhân của Nguyệt phủ, trên mặt gợi lên tươi cười từ ái, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ đưa tới lôi kéo tay Nguyệt Trì Lạc, nhưng không ngờ bị người chợt né tránh xích ra.Ngay lập tức, trên mặt thoáng qua một chút mất tự nhiên cùng lúng túng, những người tam nương, tứ nương chuẩn bị vây quanh Nguyệt Trì Lạc để hàn huyên hỏi thăm, bước chân liền dừng lại.Nguyệt Trì Lạc ngước mắt, tầm mắt lơ đãng lướt qua mọi người, nhỏ nhẹ đáp: "Đa tạ đại nương quan tâm, Lạc nhi muốn trở về hậu viện nghỉ ngơi trước."Dứt lời, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi thẳng về tiểu viện của mình, lưu lại một đám người kinh ngạc vẫn chưa lên tiếng."Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không thân cận với người khác, từ nay về sau các ngươi hay khoan dung với nó nhiều hơn chút."Lược qua cửa chính, khi quẹo một khúc quanh, bước chân Nguyệt Trì Lạc ngừng lại một chút, lời nói Nguyệt phụ lại rõ ràng truyền vào trong tai nàng, trong lòng lại thêm một hồi bất đắc dĩ.