Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 54: Đêm động phòng hoa chúc 3
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Mặt nạ?" Nguyệt Trì Lạc nháy nháy mắt hai cái, lại nốc cạn chung rượu mạnh: "Mặt nạ à, mặt nạ gì? Ngươi cho rằng ta cũng như ngươi cả ngày mang mặt nạ giả cười sao? Haizz. . . Ngươi mệt mỏi không?""Chỉ cần không phạm đến ta, ta à, vẫn luôn là như vậy, cũng vẫn chỉ muốn như vậy.""Gả cho ngươi, từ đầu đến cuối đều không phải do ta nguyện ý, nếu như không gả cho ngươi, Nguyệt gia chung quy cũng không có đất để ta dung thân. Ngươi cho rằng, ta như vậy, có quyền được chọn sao?"Nàng nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, sâu trong con ngươi để lộ ra chút cô độc, nhìn kỹ vào sâu hơn nữa cũng là bi thương cùng nồng đậm âu sầu.Nhợt nhạt đau thương, như lơ đãng phóng đi vào, hợp với một đôi con ngươi mang theo men say càng thêm vài phần thê lương rung động, nhưng mà nàng thế này, có loại cảm giác nhu nhược nói không nên lời, chỉ khiến người ta cứ muốn che chở, tự tay vuốt lên hàng mi nhíu thành chữ Xuyên của nàng.Có một khắc hoảng hốt, Đông Phương Tuyết sinh ra một tia ảo giác, nữ tử trước mắt, thật chỉ là một tiểu thư khuê các đơn giản bình thường.Mặc dù thật có một thân bản lãnh hơn người, nhưng dù gì cũng chỉ là một nữ tử bình thường.Như vậy mình cần gì phải vạch trần phần ngụy trang đó của nàng, ai cũng có bí mật chôn giấu ở trong lòng, bản thân chẵng lẽ không phải sao?Nghĩ như vậy, Đông Phương Tuyết bình thường trở lại, nhưng mà ngực lại hơi có chút đau.Loại đau này, bắt đầu từ tối nay sẽ liên lục đi theo hắn.Hôm nay, trong buổi tiệc cưới của mình, hắn nhìn thấy nữ tử mình yêu nhất bên cạnh hoàng huynh mình, nói lời chúc phúc với hắn, gương mặt tinh xảo tôn quý xinh đẹp đến mức không gì sánh được.Đẹp như vậy, đã từng như hoa anh túc vây quanh hắn.Hắn cười, uống xong rượu tân khách kính, trong lòng cũng là bi thương vô hạn. . . . . .Giống như có cái gì đó vò nát tim mình, trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.Nếu nói đây là một giấc mộng, vậy thì hắn không bao giờ muốn tỉnh.Mỗi lần sắp làm được đến cùng thì lại phải cưỡng bách chính mình thanh tỉnh, vài lần sau đó, lại tiếp tục giấc mộng vẫn chưa thành này.Ngày qua ngày, năm qua năm, hắn vẫn luôn trải qua như thế.
"Mặt nạ?" Nguyệt Trì Lạc nháy nháy mắt hai cái, lại nốc cạn chung rượu mạnh: "Mặt nạ à, mặt nạ gì? Ngươi cho rằng ta cũng như ngươi cả ngày mang mặt nạ giả cười sao? Haizz. . . Ngươi mệt mỏi không?"
"Chỉ cần không phạm đến ta, ta à, vẫn luôn là như vậy, cũng vẫn chỉ muốn như vậy."
"Gả cho ngươi, từ đầu đến cuối đều không phải do ta nguyện ý, nếu như không gả cho ngươi, Nguyệt gia chung quy cũng không có đất để ta dung thân. Ngươi cho rằng, ta như vậy, có quyền được chọn sao?"
Nàng nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, sâu trong con ngươi để lộ ra chút cô độc, nhìn kỹ vào sâu hơn nữa cũng là bi thương cùng nồng đậm âu sầu.
Nhợt nhạt đau thương, như lơ đãng phóng đi vào, hợp với một đôi con ngươi mang theo men say càng thêm vài phần thê lương rung động, nhưng mà nàng thế này, có loại cảm giác nhu nhược nói không nên lời, chỉ khiến người ta cứ muốn che chở, tự tay vuốt lên hàng mi nhíu thành chữ Xuyên của nàng.
Có một khắc hoảng hốt, Đông Phương Tuyết sinh ra một tia ảo giác, nữ tử trước mắt, thật chỉ là một tiểu thư khuê các đơn giản bình thường.
Mặc dù thật có một thân bản lãnh hơn người, nhưng dù gì cũng chỉ là một nữ tử bình thường.
Như vậy mình cần gì phải vạch trần phần ngụy trang đó của nàng, ai cũng có bí mật chôn giấu ở trong lòng, bản thân chẵng lẽ không phải sao?
Nghĩ như vậy, Đông Phương Tuyết bình thường trở lại, nhưng mà ngực lại hơi có chút đau.
Loại đau này, bắt đầu từ tối nay sẽ liên lục đi theo hắn.
Hôm nay, trong buổi tiệc cưới của mình, hắn nhìn thấy nữ tử mình yêu nhất bên cạnh hoàng huynh mình, nói lời chúc phúc với hắn, gương mặt tinh xảo tôn quý xinh đẹp đến mức không gì sánh được.
Đẹp như vậy, đã từng như hoa anh túc vây quanh hắn.
Hắn cười, uống xong rượu tân khách kính, trong lòng cũng là bi thương vô hạn. . . . . .
Giống như có cái gì đó vò nát tim mình, trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.
Nếu nói đây là một giấc mộng, vậy thì hắn không bao giờ muốn tỉnh.
Mỗi lần sắp làm được đến cùng thì lại phải cưỡng bách chính mình thanh tỉnh, vài lần sau đó, lại tiếp tục giấc mộng vẫn chưa thành này.
Ngày qua ngày, năm qua năm, hắn vẫn luôn trải qua như thế.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Mặt nạ?" Nguyệt Trì Lạc nháy nháy mắt hai cái, lại nốc cạn chung rượu mạnh: "Mặt nạ à, mặt nạ gì? Ngươi cho rằng ta cũng như ngươi cả ngày mang mặt nạ giả cười sao? Haizz. . . Ngươi mệt mỏi không?""Chỉ cần không phạm đến ta, ta à, vẫn luôn là như vậy, cũng vẫn chỉ muốn như vậy.""Gả cho ngươi, từ đầu đến cuối đều không phải do ta nguyện ý, nếu như không gả cho ngươi, Nguyệt gia chung quy cũng không có đất để ta dung thân. Ngươi cho rằng, ta như vậy, có quyền được chọn sao?"Nàng nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, sâu trong con ngươi để lộ ra chút cô độc, nhìn kỹ vào sâu hơn nữa cũng là bi thương cùng nồng đậm âu sầu.Nhợt nhạt đau thương, như lơ đãng phóng đi vào, hợp với một đôi con ngươi mang theo men say càng thêm vài phần thê lương rung động, nhưng mà nàng thế này, có loại cảm giác nhu nhược nói không nên lời, chỉ khiến người ta cứ muốn che chở, tự tay vuốt lên hàng mi nhíu thành chữ Xuyên của nàng.Có một khắc hoảng hốt, Đông Phương Tuyết sinh ra một tia ảo giác, nữ tử trước mắt, thật chỉ là một tiểu thư khuê các đơn giản bình thường.Mặc dù thật có một thân bản lãnh hơn người, nhưng dù gì cũng chỉ là một nữ tử bình thường.Như vậy mình cần gì phải vạch trần phần ngụy trang đó của nàng, ai cũng có bí mật chôn giấu ở trong lòng, bản thân chẵng lẽ không phải sao?Nghĩ như vậy, Đông Phương Tuyết bình thường trở lại, nhưng mà ngực lại hơi có chút đau.Loại đau này, bắt đầu từ tối nay sẽ liên lục đi theo hắn.Hôm nay, trong buổi tiệc cưới của mình, hắn nhìn thấy nữ tử mình yêu nhất bên cạnh hoàng huynh mình, nói lời chúc phúc với hắn, gương mặt tinh xảo tôn quý xinh đẹp đến mức không gì sánh được.Đẹp như vậy, đã từng như hoa anh túc vây quanh hắn.Hắn cười, uống xong rượu tân khách kính, trong lòng cũng là bi thương vô hạn. . . . . .Giống như có cái gì đó vò nát tim mình, trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.Nếu nói đây là một giấc mộng, vậy thì hắn không bao giờ muốn tỉnh.Mỗi lần sắp làm được đến cùng thì lại phải cưỡng bách chính mình thanh tỉnh, vài lần sau đó, lại tiếp tục giấc mộng vẫn chưa thành này.Ngày qua ngày, năm qua năm, hắn vẫn luôn trải qua như thế.