Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 55: Đêm động phòng hoa chúc 4

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nhưng mà hôm nay, hắn đã hoàn toàn làm cho giấc mộng này tan rã, vào lúc nàng chúc phúc hắn, hắn cười thì cũng vì vậy mà phá thành từng mảnh nhỏ, sụp đổ. . . . . .Qua đêm nay, hắn sẽ không còn hao tổn tinh thần cho người không nên hao tổn tinh thần nữa, dù sao, thật sự cũng không ai nợ ai.Có thể làm, hắn đã làm, cũng chỉ có thể làm được như thế.Trong ngơ ngẩn, khóe miệng nàng thoáng qua một tia cười lạnh, khi nhìn lại ấy chỉ là dáng vẻ mang theo ý cười mông lung ngà ngà say.Thân thể lung lay có chút không ổn định, nàng lại cười khúc khích hỏi ngược lại hắn: "Đông Phương Tuyết, ngươi cảm thấy ta có quyền lựa chọn sao?"Khi nói chuyện, đánh một tiếng nấc cục đầy hơi rượu."Đủ rồi." Hắn có chút không vui nhíu mày, môi mỏng gợi cảm mím lại thật chặt."Thế nào? Đây chính là tức giận sao?" Chút này đã chịu không nổi sao, trong lòng Nguyệt Trì Lạc liên tục cười lạnh.Đông Phương Tuyết lướt qua tới gần nàng, cầm lên bầu rượu hợp hoan trên bàn còn dư lại không nhiều lắm, mạnh mẽ trút vào hết cả vò rượu.Rượu chảy tràn xuống dưới thấm ướt bộ hỉ phục đỏ thẫm.Hắn vươn ngón tay nổi rõ khớp xương nâng khuôn mặt nàng lên nhợt nhạt hôn xuống, đưa rượu ngậm trong miệng chuyển sang vào trong khoang lưỡi mềm mại của nàng, sau đó tựa như thương yêu mà hôn rồi hôn.Cứ thế, cũng coi như hoàn thành nghi thức giao bôi giữa phu thê.Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đã cưới nàng nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, huống chi, Vương phi này của hắn cũng không phải không thú vị.Nguyệt Trì Lạc còn đang trong sững sờ, hắn đã ôm nàng đi về phía giường.Cảm xúc ma sát mềm mại bắt đầu làm cõi lòng lạnh như băng của hắn ấm áp, thầm nghĩ muốn đến gần hơn một chút.Tấm chăn đỏ thẫm thêu trăm con ngàn cháu xinh đẹp nở rộ ở dưới người nàng, trên gò má ửng hồng, một đôi mắt say lờ đờ mông lung, hắn nhận thấy chỗ nào cũng đều là hấp dẫn đến có thể chết người."Đợi chút...!" Nguyệt Trì Lạc có chút hốt hoảng đẩy hắn ra, con ngươi trừng thật to, nàng từ trên giường nhảy xuống, nhưng nhịp tim gấp gáp làm thế nào cũng không bình phục được.Đông Phương Tuyết cứng lại lông mày, trên tuấn nhan như băng tuyết là biểu cảm ẩn chứa chút hung ác lẫn hứng vị.

Nhưng mà hôm nay, hắn đã hoàn toàn làm cho giấc mộng này tan rã, vào lúc nàng chúc phúc hắn, hắn cười thì cũng vì vậy mà phá thành từng mảnh nhỏ, sụp đổ. . . . . .

Qua đêm nay, hắn sẽ không còn hao tổn tinh thần cho người không nên hao tổn tinh thần nữa, dù sao, thật sự cũng không ai nợ ai.

Có thể làm, hắn đã làm, cũng chỉ có thể làm được như thế.

Trong ngơ ngẩn, khóe miệng nàng thoáng qua một tia cười lạnh, khi nhìn lại ấy chỉ là dáng vẻ mang theo ý cười mông lung ngà ngà say.

Thân thể lung lay có chút không ổn định, nàng lại cười khúc khích hỏi ngược lại hắn: "Đông Phương Tuyết, ngươi cảm thấy ta có quyền lựa chọn sao?"

Khi nói chuyện, đánh một tiếng nấc cục đầy hơi rượu.

"Đủ rồi." Hắn có chút không vui nhíu mày, môi mỏng gợi cảm mím lại thật chặt.

"Thế nào? Đây chính là tức giận sao?" Chút này đã chịu không nổi sao, trong lòng Nguyệt Trì Lạc liên tục cười lạnh.

Đông Phương Tuyết lướt qua tới gần nàng, cầm lên bầu rượu hợp hoan trên bàn còn dư lại không nhiều lắm, mạnh mẽ trút vào hết cả vò rượu.

Rượu chảy tràn xuống dưới thấm ướt bộ hỉ phục đỏ thẫm.

Hắn vươn ngón tay nổi rõ khớp xương nâng khuôn mặt nàng lên nhợt nhạt hôn xuống, đưa rượu ngậm trong miệng chuyển sang vào trong khoang lưỡi mềm mại của nàng, sau đó tựa như thương yêu mà hôn rồi hôn.

Cứ thế, cũng coi như hoàn thành nghi thức giao bôi giữa phu thê.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đã cưới nàng nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, huống chi, Vương phi này của hắn cũng không phải không thú vị.

Nguyệt Trì Lạc còn đang trong sững sờ, hắn đã ôm nàng đi về phía giường.

Cảm xúc ma sát mềm mại bắt đầu làm cõi lòng lạnh như băng của hắn ấm áp, thầm nghĩ muốn đến gần hơn một chút.

Tấm chăn đỏ thẫm thêu trăm con ngàn cháu xinh đẹp nở rộ ở dưới người nàng, trên gò má ửng hồng, một đôi mắt say lờ đờ mông lung, hắn nhận thấy chỗ nào cũng đều là hấp dẫn đến có thể chết người.

"Đợi chút...!" Nguyệt Trì Lạc có chút hốt hoảng đẩy hắn ra, con ngươi trừng thật to, nàng từ trên giường nhảy xuống, nhưng nhịp tim gấp gáp làm thế nào cũng không bình phục được.

Đông Phương Tuyết cứng lại lông mày, trên tuấn nhan như băng tuyết là biểu cảm ẩn chứa chút hung ác lẫn hứng vị.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nhưng mà hôm nay, hắn đã hoàn toàn làm cho giấc mộng này tan rã, vào lúc nàng chúc phúc hắn, hắn cười thì cũng vì vậy mà phá thành từng mảnh nhỏ, sụp đổ. . . . . .Qua đêm nay, hắn sẽ không còn hao tổn tinh thần cho người không nên hao tổn tinh thần nữa, dù sao, thật sự cũng không ai nợ ai.Có thể làm, hắn đã làm, cũng chỉ có thể làm được như thế.Trong ngơ ngẩn, khóe miệng nàng thoáng qua một tia cười lạnh, khi nhìn lại ấy chỉ là dáng vẻ mang theo ý cười mông lung ngà ngà say.Thân thể lung lay có chút không ổn định, nàng lại cười khúc khích hỏi ngược lại hắn: "Đông Phương Tuyết, ngươi cảm thấy ta có quyền lựa chọn sao?"Khi nói chuyện, đánh một tiếng nấc cục đầy hơi rượu."Đủ rồi." Hắn có chút không vui nhíu mày, môi mỏng gợi cảm mím lại thật chặt."Thế nào? Đây chính là tức giận sao?" Chút này đã chịu không nổi sao, trong lòng Nguyệt Trì Lạc liên tục cười lạnh.Đông Phương Tuyết lướt qua tới gần nàng, cầm lên bầu rượu hợp hoan trên bàn còn dư lại không nhiều lắm, mạnh mẽ trút vào hết cả vò rượu.Rượu chảy tràn xuống dưới thấm ướt bộ hỉ phục đỏ thẫm.Hắn vươn ngón tay nổi rõ khớp xương nâng khuôn mặt nàng lên nhợt nhạt hôn xuống, đưa rượu ngậm trong miệng chuyển sang vào trong khoang lưỡi mềm mại của nàng, sau đó tựa như thương yêu mà hôn rồi hôn.Cứ thế, cũng coi như hoàn thành nghi thức giao bôi giữa phu thê.Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đã cưới nàng nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, huống chi, Vương phi này của hắn cũng không phải không thú vị.Nguyệt Trì Lạc còn đang trong sững sờ, hắn đã ôm nàng đi về phía giường.Cảm xúc ma sát mềm mại bắt đầu làm cõi lòng lạnh như băng của hắn ấm áp, thầm nghĩ muốn đến gần hơn một chút.Tấm chăn đỏ thẫm thêu trăm con ngàn cháu xinh đẹp nở rộ ở dưới người nàng, trên gò má ửng hồng, một đôi mắt say lờ đờ mông lung, hắn nhận thấy chỗ nào cũng đều là hấp dẫn đến có thể chết người."Đợi chút...!" Nguyệt Trì Lạc có chút hốt hoảng đẩy hắn ra, con ngươi trừng thật to, nàng từ trên giường nhảy xuống, nhưng nhịp tim gấp gáp làm thế nào cũng không bình phục được.Đông Phương Tuyết cứng lại lông mày, trên tuấn nhan như băng tuyết là biểu cảm ẩn chứa chút hung ác lẫn hứng vị.

Chương 55: Đêm động phòng hoa chúc 4