Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 68: Phiền toái của Phú Khả Địch Quốc 1

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết lật người, ôm nàng vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười thõa mãn.Nguyệt Trì Lạc run run hàng mi dài như bướm lượn, khẽ mở mắt nhìn hắn đang ngủ say, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, lắng đọng thật lâu, không biết vì sao, một khắc đó, thấy bô dáng của hắn, nàng không cảm thấy trống ngực đạp nhanh hơn chút nào, cũng không có nghĩ đến sắc đẹp của hắn.Nàng lại cảm thấy hấp dẫn trầm trọng, trong lòng như có vật gì gắt gao níu lấy nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu.Vị Tứ Vương Gia này, người ngoài nhìn chỉ biết hắn tài hoa diễm tuyệt, Quyền Khuynh Thiên Hạ, người ngoài chỉ thấy hắn hào hoa phong nhã, điên đảo chúng sinh, nhưng một khắc đó, nàng lại nhận thấy hắn tịch mịch đến đau lòng, diễm sắc mê ly.Cũng như trước, sáng sớm nàng thức dậy bên cạnh đã trống rỗng, vừa đẩy cửa ra thoáng chốc nàng ngây ngẩn cả người, tâm lại ức chế không ngừng khó chịu.Ở ao hoa sen cách đó không xa, hắn xuôi tay mà đứng, một bộ áo trắng lớp ngoài tung bay, áo bào rộng rãi bị gió thổi phất phơ lên xuống. Giống như trong thiên địa chỉ có một mình hắn, bóng lưng cương trực đứng vững vàng như điêu khắc, hiu quạnh mà còn cô độc.Trên hành lang nhóm nha hoàn thị vệ vội vàng đi qua, rối rít lắc đầu thở dài, Vương Gia Diễm Tuyệt Thiên Hạ của bọn họ bốn năm như một ngày, khiến người ta nhìn vào sao không đau lòng, chỉ mong Vương phi có thể làm cho Vương Gia thoát khỏi sự bi thương này."A. . . Tuyết. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc run rẩy vươn tay, từ phía sau ôm hắn thật chặt, không muốn nhìn thấy hắn lẻ loi như thế, không muốn nhìn thấy hắn đắm chìm trong thế giới cô độc, không muốn. . . . . .Đầu ngón tay không kiềm được sử dụng thêm sức lực, móng tay bén nhọn xuyên qua khe hở lớp y phục luồn vào trên cánh tay.Thân thể Đông Phương Tuyết hung hăng run rẩy một trận, ý thức được người đến phía sau là ai trên lưng truyền đến ấm áp khiến hắn buông lỏng đề phòng, ở một góc trong lòng xuất hiện chút mềm mại, môi mỏng hắn hơi nhếch lên phát họa ra nụ cười yếu ớt mê ly."Sao không ngủ thêm một lát?" Nhàn nhạt thở dài một tiếng, hắn xoay ngược người lại, bị động thành chủ động kéo nàng vào trong lòng, hung hăng tham luyến hơi thở ấm áp và mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể từ trên người nàng truyền đến.

Đông Phương Tuyết lật người, ôm nàng vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười thõa mãn.

Nguyệt Trì Lạc run run hàng mi dài như bướm lượn, khẽ mở mắt nhìn hắn đang ngủ say, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, lắng đọng thật lâu, không biết vì sao, một khắc đó, thấy bô dáng của hắn, nàng không cảm thấy trống ngực đạp nhanh hơn chút nào, cũng không có nghĩ đến sắc đẹp của hắn.

Nàng lại cảm thấy hấp dẫn trầm trọng, trong lòng như có vật gì gắt gao níu lấy nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu.

Vị Tứ Vương Gia này, người ngoài nhìn chỉ biết hắn tài hoa diễm tuyệt, Quyền Khuynh Thiên Hạ, người ngoài chỉ thấy hắn hào hoa phong nhã, điên đảo chúng sinh, nhưng một khắc đó, nàng lại nhận thấy hắn tịch mịch đến đau lòng, diễm sắc mê ly.

Cũng như trước, sáng sớm nàng thức dậy bên cạnh đã trống rỗng, vừa đẩy cửa ra thoáng chốc nàng ngây ngẩn cả người, tâm lại ức chế không ngừng khó chịu.

Ở ao hoa sen cách đó không xa, hắn xuôi tay mà đứng, một bộ áo trắng lớp ngoài tung bay, áo bào rộng rãi bị gió thổi phất phơ lên xuống. Giống như trong thiên địa chỉ có một mình hắn, bóng lưng cương trực đứng vững vàng như điêu khắc, hiu quạnh mà còn cô độc.

Trên hành lang nhóm nha hoàn thị vệ vội vàng đi qua, rối rít lắc đầu thở dài, Vương Gia Diễm Tuyệt Thiên Hạ của bọn họ bốn năm như một ngày, khiến người ta nhìn vào sao không đau lòng, chỉ mong Vương phi có thể làm cho Vương Gia thoát khỏi sự bi thương này.

"A. . . Tuyết. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc run rẩy vươn tay, từ phía sau ôm hắn thật chặt, không muốn nhìn thấy hắn lẻ loi như thế, không muốn nhìn thấy hắn đắm chìm trong thế giới cô độc, không muốn. . . . . .

Đầu ngón tay không kiềm được sử dụng thêm sức lực, móng tay bén nhọn xuyên qua khe hở lớp y phục luồn vào trên cánh tay.

Thân thể Đông Phương Tuyết hung hăng run rẩy một trận, ý thức được người đến phía sau là ai trên lưng truyền đến ấm áp khiến hắn buông lỏng đề phòng, ở một góc trong lòng xuất hiện chút mềm mại, môi mỏng hắn hơi nhếch lên phát họa ra nụ cười yếu ớt mê ly.

"Sao không ngủ thêm một lát?" Nhàn nhạt thở dài một tiếng, hắn xoay ngược người lại, bị động thành chủ động kéo nàng vào trong lòng, hung hăng tham luyến hơi thở ấm áp và mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể từ trên người nàng truyền đến.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết lật người, ôm nàng vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười thõa mãn.Nguyệt Trì Lạc run run hàng mi dài như bướm lượn, khẽ mở mắt nhìn hắn đang ngủ say, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, lắng đọng thật lâu, không biết vì sao, một khắc đó, thấy bô dáng của hắn, nàng không cảm thấy trống ngực đạp nhanh hơn chút nào, cũng không có nghĩ đến sắc đẹp của hắn.Nàng lại cảm thấy hấp dẫn trầm trọng, trong lòng như có vật gì gắt gao níu lấy nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu.Vị Tứ Vương Gia này, người ngoài nhìn chỉ biết hắn tài hoa diễm tuyệt, Quyền Khuynh Thiên Hạ, người ngoài chỉ thấy hắn hào hoa phong nhã, điên đảo chúng sinh, nhưng một khắc đó, nàng lại nhận thấy hắn tịch mịch đến đau lòng, diễm sắc mê ly.Cũng như trước, sáng sớm nàng thức dậy bên cạnh đã trống rỗng, vừa đẩy cửa ra thoáng chốc nàng ngây ngẩn cả người, tâm lại ức chế không ngừng khó chịu.Ở ao hoa sen cách đó không xa, hắn xuôi tay mà đứng, một bộ áo trắng lớp ngoài tung bay, áo bào rộng rãi bị gió thổi phất phơ lên xuống. Giống như trong thiên địa chỉ có một mình hắn, bóng lưng cương trực đứng vững vàng như điêu khắc, hiu quạnh mà còn cô độc.Trên hành lang nhóm nha hoàn thị vệ vội vàng đi qua, rối rít lắc đầu thở dài, Vương Gia Diễm Tuyệt Thiên Hạ của bọn họ bốn năm như một ngày, khiến người ta nhìn vào sao không đau lòng, chỉ mong Vương phi có thể làm cho Vương Gia thoát khỏi sự bi thương này."A. . . Tuyết. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc run rẩy vươn tay, từ phía sau ôm hắn thật chặt, không muốn nhìn thấy hắn lẻ loi như thế, không muốn nhìn thấy hắn đắm chìm trong thế giới cô độc, không muốn. . . . . .Đầu ngón tay không kiềm được sử dụng thêm sức lực, móng tay bén nhọn xuyên qua khe hở lớp y phục luồn vào trên cánh tay.Thân thể Đông Phương Tuyết hung hăng run rẩy một trận, ý thức được người đến phía sau là ai trên lưng truyền đến ấm áp khiến hắn buông lỏng đề phòng, ở một góc trong lòng xuất hiện chút mềm mại, môi mỏng hắn hơi nhếch lên phát họa ra nụ cười yếu ớt mê ly."Sao không ngủ thêm một lát?" Nhàn nhạt thở dài một tiếng, hắn xoay ngược người lại, bị động thành chủ động kéo nàng vào trong lòng, hung hăng tham luyến hơi thở ấm áp và mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể từ trên người nàng truyền đến.

Chương 68: Phiền toái của Phú Khả Địch Quốc 1