Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 96: Tứ vương phi khiêu chiến thái tử phi 12
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Không chứa đựng bất kỳ thứ gì, đôi mắt kia như đã trải qua lễ rửa tội, khiến người đều không tự chủ mà nhu hòa, chỉ sợ không đủ tôn trọng nàng."A Tuyết, ta nghe Cao tổng quản nói ngươi có chuyện tìm ta?" Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ nhìn hắn nháy mắt mấy cái, nàng giờ phút này chính là cái bộ dạng hết ăn lại nằm, Nhị tiểu thư giả ăn rồi chờ chết, chứ không phải là một đệ tử toàn thân chém giết của Thiên Cơ Các.Trong phút chốc Đông Phương Tuyết cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, con ngươi như mực nháy mắt nổi lên cảm xúc có chút khác thường, nhưng trong nháy mắt đã thu lại tất cả.Hắn rũ xuống hàng mi dài, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, "Hoàng hậu mời Chỉ Thi ở điện Kim Phượng chờ ngươi. Lạc nhi, ngươi đi không?"Hắn ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu tro lạnh mang theo ánh sáng lung linh kỳ ảo: "Không muốn đi thì đừng đi."Nguyệt Trì Lạc vô cùng kinh ngạc nhướng cao đầu lông mày, nàng có thể cảm giác được nam tử này là thật tình trưng cầu ý kiến của nàng, nếu như nàng nói không đi, hắn thật sẽ không làm khó nàng.Nhưng mà. . ."Ta đi."Nguyệt Trì Lạc ý vị sâu xa cười một tiếng, nếu người ta đã tuyên bố chỉ đích danh nàng đi, nàng không có lý do gì không đi.Huống chi, lần này còn cố ý lôi kéo hoàng hậu vào, nếu nàng không đi, ngày sau không chừng hoàng hậu còn phán nàng về cái tội không coi ai ra gì.Hơn nữa Tống Chỉ Thi nha, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút, nữ nhân đó sẽ phản kích như thế nào.Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, vậy nàng sợ gì?Đông Phương Tuyết liếc nàng một cái, cũng không dây dưa: "Được, ta sẽ bảo người chuẩn bị.""Tốt." Nguyệt Trì Lạc cười, mi mắt cong cong, có điều không còn là cái loại cười ngây ngô nữa, mặc dù vẫn trong sáng hồn nhiên nhưng chung quy vẫn có thứ gì đó bao phủ lên.
Không chứa đựng bất kỳ thứ gì, đôi mắt kia như đã trải qua lễ rửa tội, khiến người đều không tự chủ mà nhu hòa, chỉ sợ không đủ tôn trọng nàng.
"A Tuyết, ta nghe Cao tổng quản nói ngươi có chuyện tìm ta?" Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ nhìn hắn nháy mắt mấy cái, nàng giờ phút này chính là cái bộ dạng hết ăn lại nằm, Nhị tiểu thư giả ăn rồi chờ chết, chứ không phải là một đệ tử toàn thân chém giết của Thiên Cơ Các.
Trong phút chốc Đông Phương Tuyết cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, con ngươi như mực nháy mắt nổi lên cảm xúc có chút khác thường, nhưng trong nháy mắt đã thu lại tất cả.
Hắn rũ xuống hàng mi dài, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, "Hoàng hậu mời Chỉ Thi ở điện Kim Phượng chờ ngươi. Lạc nhi, ngươi đi không?"
Hắn ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu tro lạnh mang theo ánh sáng lung linh kỳ ảo: "Không muốn đi thì đừng đi."
Nguyệt Trì Lạc vô cùng kinh ngạc nhướng cao đầu lông mày, nàng có thể cảm giác được nam tử này là thật tình trưng cầu ý kiến của nàng, nếu như nàng nói không đi, hắn thật sẽ không làm khó nàng.
Nhưng mà. . ."Ta đi."
Nguyệt Trì Lạc ý vị sâu xa cười một tiếng, nếu người ta đã tuyên bố chỉ đích danh nàng đi, nàng không có lý do gì không đi.
Huống chi, lần này còn cố ý lôi kéo hoàng hậu vào, nếu nàng không đi, ngày sau không chừng hoàng hậu còn phán nàng về cái tội không coi ai ra gì.
Hơn nữa Tống Chỉ Thi nha, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút, nữ nhân đó sẽ phản kích như thế nào.
Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, vậy nàng sợ gì?
Đông Phương Tuyết liếc nàng một cái, cũng không dây dưa: "Được, ta sẽ bảo người chuẩn bị."
"Tốt." Nguyệt Trì Lạc cười, mi mắt cong cong, có điều không còn là cái loại cười ngây ngô nữa, mặc dù vẫn trong sáng hồn nhiên nhưng chung quy vẫn có thứ gì đó bao phủ lên.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Không chứa đựng bất kỳ thứ gì, đôi mắt kia như đã trải qua lễ rửa tội, khiến người đều không tự chủ mà nhu hòa, chỉ sợ không đủ tôn trọng nàng."A Tuyết, ta nghe Cao tổng quản nói ngươi có chuyện tìm ta?" Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ nhìn hắn nháy mắt mấy cái, nàng giờ phút này chính là cái bộ dạng hết ăn lại nằm, Nhị tiểu thư giả ăn rồi chờ chết, chứ không phải là một đệ tử toàn thân chém giết của Thiên Cơ Các.Trong phút chốc Đông Phương Tuyết cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, con ngươi như mực nháy mắt nổi lên cảm xúc có chút khác thường, nhưng trong nháy mắt đã thu lại tất cả.Hắn rũ xuống hàng mi dài, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, "Hoàng hậu mời Chỉ Thi ở điện Kim Phượng chờ ngươi. Lạc nhi, ngươi đi không?"Hắn ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu tro lạnh mang theo ánh sáng lung linh kỳ ảo: "Không muốn đi thì đừng đi."Nguyệt Trì Lạc vô cùng kinh ngạc nhướng cao đầu lông mày, nàng có thể cảm giác được nam tử này là thật tình trưng cầu ý kiến của nàng, nếu như nàng nói không đi, hắn thật sẽ không làm khó nàng.Nhưng mà. . ."Ta đi."Nguyệt Trì Lạc ý vị sâu xa cười một tiếng, nếu người ta đã tuyên bố chỉ đích danh nàng đi, nàng không có lý do gì không đi.Huống chi, lần này còn cố ý lôi kéo hoàng hậu vào, nếu nàng không đi, ngày sau không chừng hoàng hậu còn phán nàng về cái tội không coi ai ra gì.Hơn nữa Tống Chỉ Thi nha, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút, nữ nhân đó sẽ phản kích như thế nào.Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, vậy nàng sợ gì?Đông Phương Tuyết liếc nàng một cái, cũng không dây dưa: "Được, ta sẽ bảo người chuẩn bị.""Tốt." Nguyệt Trì Lạc cười, mi mắt cong cong, có điều không còn là cái loại cười ngây ngô nữa, mặc dù vẫn trong sáng hồn nhiên nhưng chung quy vẫn có thứ gì đó bao phủ lên.