Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 104: Muốn gân tay của nàng (2)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Ngay cả hoàng đế cũng mang ra, hoàng hậu à hoàng hậu, người quá thiên vị rồi.Nguyệt Trì Lạc thu lại ánh mắt, rũ hàng mi dày che đậy cảm xúc chợt lóe lên trong mắt, không đợi nàng lên tiếng, Tống Chỉ Thi đã không vui mở miệng trước: "Cờ là Bổn cung thua, nhưng ngươi cũng chỉ thắng Bổn cung có nửa ván, nếu ngươi thật sự muốn gân tay của Trân phi nương nương, vậy thì Bổn cung và ngươi sẽ tiếp tục đấu thêm một ván nữa.""Tiếp tục một ván nữa thì thế nào?" Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên hỏi ngược lại, ánh mắt như sao sáng liếc nhìn nàng, cuối cùng dừng lại trên bàn cờ.Quân cờ trên bàn chằng chịt, quân trắng cùng quân đen xen kẽ lẫn nhau, nhìn như hỗn loạn nhưng lại rất có kết cấu."Thêm một ván nữa, Bổn cung thắng thì ngươi phải nghe Bổn cung." Tống Chỉ Thi ngẩng đầu cười một tiếng, cười rất kiêu ngạo, giống như diện mạo xinh đẹp và sự tôn quý của nàng không thể nhìn gần mà chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.Nguyệt Trì Lạc im lặng, đôi môi hồng phấn khẽ cười, thoạt nhìn cao thâm khó có người với tới.Tất cả mọi người đang nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng, cũng có người tiếp lời muốn thêm một ván nữa.Hoàng hậu cũng hơi nôn nóng, nếu như nàng không đồng ý, mà thật sự muốn lấy gân tay của Trân phi, mất mặt không chỉ có một mình Trân phi. Đến lúc đó hoàng hậu cũng không còn mặt mũi gì, huống chi mình đã đáp ứng nàng trước, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.Tuy những người này ngày thường đều gần gũi quen thuộc, nhưng chuyện trong cung này có ai biết nói đến lẽ phải đâu?Hoàng hậu khẽ thở dài một hơi, chỉ trách nàng đã kỳ vọng quá cao vào Tống Chỉ Thi, cục diện vốn cho rằng không thể không thắng, ai ngờ lại thua triệt để, tuy là nửa ván nhưng cũng là thua."Sao vậy? Không dám sao?" Thấy Nguyệt Trì Lạc thờ ơ lạnh nhạt, Tống Chỉ Thi không kiên nhẫn bỏ thêm nắm lửa.Nàng nhìn Nguyệt Trì Lạc, sâu trong mắt chính là ngổn ngang trăm mối nghi ngờ, trong đầu thoáng qua cái người vô tài vô đức vô mạo ở buổi tiệc thiên kim, nữ tử bình thường ánh mắt đơn điệu đều bị đoàn người nhấn chìm, vốn cho rằng chỉ là cây cỏ dại không hề có thu hút, nào ngờ chính là dã thú ăn thịt người.Trước đây nàng đã từng điều tra Nguyệt Trì Lạc, tuy là nữ nhi của nhà giàu nhất nước Đông Phương, nhưng chỉ là con của thứ thiếp sinh ra không được thương yêu, chưa từng học cầm kỳ thi họa, không cómời thầy về dạy. Ở Nguyệt phủ, nha hoàn hơi có chút thế lực cũng có thể chèn ép nàng, nhưng mà vì sao. . . . . .Nguyệt Trì Lạc nhíu mi nhìn nàng, khóe miệng vẫn khẽ cười hờ hững, nàng đi đến bàn cờ trước mặt đặt vài quân cờ.Phía trái đi một bước, quân đen thắng, hướng phải đi một bước quân trắng thua, lùi một bước không phân thắng bại.

Ngay cả hoàng đế cũng mang ra, hoàng hậu à hoàng hậu, người quá thiên vị rồi.

Nguyệt Trì Lạc thu lại ánh mắt, rũ hàng mi dày che đậy cảm xúc chợt lóe lên trong mắt, không đợi nàng lên tiếng, Tống Chỉ Thi đã không vui mở miệng trước: "Cờ là Bổn cung thua, nhưng ngươi cũng chỉ thắng Bổn cung có nửa ván, nếu ngươi thật sự muốn gân tay của Trân phi nương nương, vậy thì Bổn cung và ngươi sẽ tiếp tục đấu thêm một ván nữa."

"Tiếp tục một ván nữa thì thế nào?" Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên hỏi ngược lại, ánh mắt như sao sáng liếc nhìn nàng, cuối cùng dừng lại trên bàn cờ.

Quân cờ trên bàn chằng chịt, quân trắng cùng quân đen xen kẽ lẫn nhau, nhìn như hỗn loạn nhưng lại rất có kết cấu.

"Thêm một ván nữa, Bổn cung thắng thì ngươi phải nghe Bổn cung." Tống Chỉ Thi ngẩng đầu cười một tiếng, cười rất kiêu ngạo, giống như diện mạo xinh đẹp và sự tôn quý của nàng không thể nhìn gần mà chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.

Nguyệt Trì Lạc im lặng, đôi môi hồng phấn khẽ cười, thoạt nhìn cao thâm khó có người với tới.

Tất cả mọi người đang nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng, cũng có người tiếp lời muốn thêm một ván nữa.

Hoàng hậu cũng hơi nôn nóng, nếu như nàng không đồng ý, mà thật sự muốn lấy gân tay của Trân phi, mất mặt không chỉ có một mình Trân phi. Đến lúc đó hoàng hậu cũng không còn mặt mũi gì, huống chi mình đã đáp ứng nàng trước, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.

Tuy những người này ngày thường đều gần gũi quen thuộc, nhưng chuyện trong cung này có ai biết nói đến lẽ phải đâu?

Hoàng hậu khẽ thở dài một hơi, chỉ trách nàng đã kỳ vọng quá cao vào Tống Chỉ Thi, cục diện vốn cho rằng không thể không thắng, ai ngờ lại thua triệt để, tuy là nửa ván nhưng cũng là thua.

"Sao vậy? Không dám sao?" Thấy Nguyệt Trì Lạc thờ ơ lạnh nhạt, Tống Chỉ Thi không kiên nhẫn bỏ thêm nắm lửa.

Nàng nhìn Nguyệt Trì Lạc, sâu trong mắt chính là ngổn ngang trăm mối nghi ngờ, trong đầu thoáng qua cái người vô tài vô đức vô mạo ở buổi tiệc thiên kim, nữ tử bình thường ánh mắt đơn điệu đều bị đoàn người nhấn chìm, vốn cho rằng chỉ là cây cỏ dại không hề có thu hút, nào ngờ chính là dã thú ăn thịt người.

Trước đây nàng đã từng điều tra Nguyệt Trì Lạc, tuy là nữ nhi của nhà giàu nhất nước Đông Phương, nhưng chỉ là con của thứ thiếp sinh ra không được thương yêu, chưa từng học cầm kỳ thi họa, không cómời thầy về dạy. Ở Nguyệt phủ, nha hoàn hơi có chút thế lực cũng có thể chèn ép nàng, nhưng mà vì sao. . . . . .

Nguyệt Trì Lạc nhíu mi nhìn nàng, khóe miệng vẫn khẽ cười hờ hững, nàng đi đến bàn cờ trước mặt đặt vài quân cờ.

Phía trái đi một bước, quân đen thắng, hướng phải đi một bước quân trắng thua, lùi một bước không phân thắng bại.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Ngay cả hoàng đế cũng mang ra, hoàng hậu à hoàng hậu, người quá thiên vị rồi.Nguyệt Trì Lạc thu lại ánh mắt, rũ hàng mi dày che đậy cảm xúc chợt lóe lên trong mắt, không đợi nàng lên tiếng, Tống Chỉ Thi đã không vui mở miệng trước: "Cờ là Bổn cung thua, nhưng ngươi cũng chỉ thắng Bổn cung có nửa ván, nếu ngươi thật sự muốn gân tay của Trân phi nương nương, vậy thì Bổn cung và ngươi sẽ tiếp tục đấu thêm một ván nữa.""Tiếp tục một ván nữa thì thế nào?" Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên hỏi ngược lại, ánh mắt như sao sáng liếc nhìn nàng, cuối cùng dừng lại trên bàn cờ.Quân cờ trên bàn chằng chịt, quân trắng cùng quân đen xen kẽ lẫn nhau, nhìn như hỗn loạn nhưng lại rất có kết cấu."Thêm một ván nữa, Bổn cung thắng thì ngươi phải nghe Bổn cung." Tống Chỉ Thi ngẩng đầu cười một tiếng, cười rất kiêu ngạo, giống như diện mạo xinh đẹp và sự tôn quý của nàng không thể nhìn gần mà chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.Nguyệt Trì Lạc im lặng, đôi môi hồng phấn khẽ cười, thoạt nhìn cao thâm khó có người với tới.Tất cả mọi người đang nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng, cũng có người tiếp lời muốn thêm một ván nữa.Hoàng hậu cũng hơi nôn nóng, nếu như nàng không đồng ý, mà thật sự muốn lấy gân tay của Trân phi, mất mặt không chỉ có một mình Trân phi. Đến lúc đó hoàng hậu cũng không còn mặt mũi gì, huống chi mình đã đáp ứng nàng trước, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy.Tuy những người này ngày thường đều gần gũi quen thuộc, nhưng chuyện trong cung này có ai biết nói đến lẽ phải đâu?Hoàng hậu khẽ thở dài một hơi, chỉ trách nàng đã kỳ vọng quá cao vào Tống Chỉ Thi, cục diện vốn cho rằng không thể không thắng, ai ngờ lại thua triệt để, tuy là nửa ván nhưng cũng là thua."Sao vậy? Không dám sao?" Thấy Nguyệt Trì Lạc thờ ơ lạnh nhạt, Tống Chỉ Thi không kiên nhẫn bỏ thêm nắm lửa.Nàng nhìn Nguyệt Trì Lạc, sâu trong mắt chính là ngổn ngang trăm mối nghi ngờ, trong đầu thoáng qua cái người vô tài vô đức vô mạo ở buổi tiệc thiên kim, nữ tử bình thường ánh mắt đơn điệu đều bị đoàn người nhấn chìm, vốn cho rằng chỉ là cây cỏ dại không hề có thu hút, nào ngờ chính là dã thú ăn thịt người.Trước đây nàng đã từng điều tra Nguyệt Trì Lạc, tuy là nữ nhi của nhà giàu nhất nước Đông Phương, nhưng chỉ là con của thứ thiếp sinh ra không được thương yêu, chưa từng học cầm kỳ thi họa, không cómời thầy về dạy. Ở Nguyệt phủ, nha hoàn hơi có chút thế lực cũng có thể chèn ép nàng, nhưng mà vì sao. . . . . .Nguyệt Trì Lạc nhíu mi nhìn nàng, khóe miệng vẫn khẽ cười hờ hững, nàng đi đến bàn cờ trước mặt đặt vài quân cờ.Phía trái đi một bước, quân đen thắng, hướng phải đi một bước quân trắng thua, lùi một bước không phân thắng bại.

Chương 104: Muốn gân tay của nàng (2)