Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 114: Công chúa phò mã (9)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Áo choàng màu đỏ, giọng nói hung ác nham hiểm hơi trầm tĩnh nhẹ thoảng qua ở trong màn đêm, cuối cùng biến mất giữa hoàng cung.Gần như cũng trong nháy mắt, một bóng đen lần nữa lại lắc mình tiến vào từ bên hông điện.Bóng đen lấy bình sứ trên người ra đổ xuống chút bột phấn rắc lên thi thể tr*n tr**, giữa không trung hiện ra tràn ngập mùi chua mục rã, cuối cùng bị gió thổi tan không lưu một chút dấu vết.Trong nháy mắt, thi thể trên đất hóa thành nhiều đốm bột phấn lấm tấm, thậm chí kể cả cục xương cũng không còn.Nhìn thi thể tr*n tr** ở dưới dược vật hóa thành bột phấn, bóng đen hài lòng thu hồi bình sứ, xoay người biến mất trong màn đêm trước khi thị vệ đến lục soát.Đều nói người chết như đèn tắt, xem đi, ai biết con người cứ như vậy biến mất?Cuối cùng lưu lại ở điện Kim Phượng, chẳng qua chỉ là đường chết đang bị người ở bên ngoài tàn phá.Lúc này, hoàng cung của nước Đông Phương nhất định là không còn bình tĩnh!Long Khuynh Anh ôm Nguyệt Trì Lạc một đường tung hoành ngang dọc, xúc cảm trên tay nóng rực có thể phỏng lòng bàn tay, ngay cả gió lớn gào thét cũng không thổi tan được loại nhiệt độ này.Hắn cúi đầu rũ xuống hai mắt, nhìn cô gái ở trong lòng mình giãy dụa r*n r*, trên da thịt trắng nõn đỏ bừng như son, nàng gắt gao cuộn lại mi mắt thanh tú, đôi môi hồng phấn cắn thật chặt, mím ra một đường cong có vẻ khó chịu cực độ, đôi con ngươi như hai vì sao sáng cộng với đôi mắt quyến rũ như tơ.Trong ánh mắt hoa đào không hề gợn sóng, hắn cứ nhìn rồi mặc cho nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng của mình, dưới chân một khắc cũng không ngừng, gấp rút lên đường.Nguyệt Trì Lạc khốn khổ giãy dụa thân thể trống không, đôi tay càng lúc càng gắt gao ôm chặt Long Khuynh Anh, giống như ôm một khối băng lớn cảm thấy thật dễ chịu.Nhẹ nhàng thở phào một hơi, đôi tay nàng tham lam v**t v* về phía trước, dùng cơ thể cọ sát lên xuống, khẽ mở mắt ra, vừa đúng nhìn thấy trước mặt mình có quả anh đào đỏ tươi rất hấp dẫn, không chút nghĩ ngợi dùng môi bao phủ lên quả anh đào đó. (hớ hớ)Môi Nguyệt Trì Lạc liên tục g*m c*n lên quả anh đào, lúc này bản thân cũng đã giảm bớt đi phần nào khó chịu.Xúc cảm trên môi quyết liệt khiến Long Khuynh Anh siết chặt cánh tay, hắn ngừng lại một chút, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo như băng trong khoảnh khắc trở nên thâm trầm.

Áo choàng màu đỏ, giọng nói hung ác nham hiểm hơi trầm tĩnh nhẹ thoảng qua ở trong màn đêm, cuối cùng biến mất giữa hoàng cung.

Gần như cũng trong nháy mắt, một bóng đen lần nữa lại lắc mình tiến vào từ bên hông điện.

Bóng đen lấy bình sứ trên người ra đổ xuống chút bột phấn rắc lên thi thể tr*n tr**, giữa không trung hiện ra tràn ngập mùi chua mục rã, cuối cùng bị gió thổi tan không lưu một chút dấu vết.

Trong nháy mắt, thi thể trên đất hóa thành nhiều đốm bột phấn lấm tấm, thậm chí kể cả cục xương cũng không còn.

Nhìn thi thể tr*n tr** ở dưới dược vật hóa thành bột phấn, bóng đen hài lòng thu hồi bình sứ, xoay người biến mất trong màn đêm trước khi thị vệ đến lục soát.

Đều nói người chết như đèn tắt, xem đi, ai biết con người cứ như vậy biến mất?

Cuối cùng lưu lại ở điện Kim Phượng, chẳng qua chỉ là đường chết đang bị người ở bên ngoài tàn phá.

Lúc này, hoàng cung của nước Đông Phương nhất định là không còn bình tĩnh!

Long Khuynh Anh ôm Nguyệt Trì Lạc một đường tung hoành ngang dọc, xúc cảm trên tay nóng rực có thể phỏng lòng bàn tay, ngay cả gió lớn gào thét cũng không thổi tan được loại nhiệt độ này.

Hắn cúi đầu rũ xuống hai mắt, nhìn cô gái ở trong lòng mình giãy dụa r*n r*, trên da thịt trắng nõn đỏ bừng như son, nàng gắt gao cuộn lại mi mắt thanh tú, đôi môi hồng phấn cắn thật chặt, mím ra một đường cong có vẻ khó chịu cực độ, đôi con ngươi như hai vì sao sáng cộng với đôi mắt quyến rũ như tơ.

Trong ánh mắt hoa đào không hề gợn sóng, hắn cứ nhìn rồi mặc cho nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng của mình, dưới chân một khắc cũng không ngừng, gấp rút lên đường.

Nguyệt Trì Lạc khốn khổ giãy dụa thân thể trống không, đôi tay càng lúc càng gắt gao ôm chặt Long Khuynh Anh, giống như ôm một khối băng lớn cảm thấy thật dễ chịu.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, đôi tay nàng tham lam v**t v* về phía trước, dùng cơ thể cọ sát lên xuống, khẽ mở mắt ra, vừa đúng nhìn thấy trước mặt mình có quả anh đào đỏ tươi rất hấp dẫn, không chút nghĩ ngợi dùng môi bao phủ lên quả anh đào đó. (hớ hớ)

Môi Nguyệt Trì Lạc liên tục g*m c*n lên quả anh đào, lúc này bản thân cũng đã giảm bớt đi phần nào khó chịu.

Xúc cảm trên môi quyết liệt khiến Long Khuynh Anh siết chặt cánh tay, hắn ngừng lại một chút, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo như băng trong khoảnh khắc trở nên thâm trầm.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Áo choàng màu đỏ, giọng nói hung ác nham hiểm hơi trầm tĩnh nhẹ thoảng qua ở trong màn đêm, cuối cùng biến mất giữa hoàng cung.Gần như cũng trong nháy mắt, một bóng đen lần nữa lại lắc mình tiến vào từ bên hông điện.Bóng đen lấy bình sứ trên người ra đổ xuống chút bột phấn rắc lên thi thể tr*n tr**, giữa không trung hiện ra tràn ngập mùi chua mục rã, cuối cùng bị gió thổi tan không lưu một chút dấu vết.Trong nháy mắt, thi thể trên đất hóa thành nhiều đốm bột phấn lấm tấm, thậm chí kể cả cục xương cũng không còn.Nhìn thi thể tr*n tr** ở dưới dược vật hóa thành bột phấn, bóng đen hài lòng thu hồi bình sứ, xoay người biến mất trong màn đêm trước khi thị vệ đến lục soát.Đều nói người chết như đèn tắt, xem đi, ai biết con người cứ như vậy biến mất?Cuối cùng lưu lại ở điện Kim Phượng, chẳng qua chỉ là đường chết đang bị người ở bên ngoài tàn phá.Lúc này, hoàng cung của nước Đông Phương nhất định là không còn bình tĩnh!Long Khuynh Anh ôm Nguyệt Trì Lạc một đường tung hoành ngang dọc, xúc cảm trên tay nóng rực có thể phỏng lòng bàn tay, ngay cả gió lớn gào thét cũng không thổi tan được loại nhiệt độ này.Hắn cúi đầu rũ xuống hai mắt, nhìn cô gái ở trong lòng mình giãy dụa r*n r*, trên da thịt trắng nõn đỏ bừng như son, nàng gắt gao cuộn lại mi mắt thanh tú, đôi môi hồng phấn cắn thật chặt, mím ra một đường cong có vẻ khó chịu cực độ, đôi con ngươi như hai vì sao sáng cộng với đôi mắt quyến rũ như tơ.Trong ánh mắt hoa đào không hề gợn sóng, hắn cứ nhìn rồi mặc cho nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng của mình, dưới chân một khắc cũng không ngừng, gấp rút lên đường.Nguyệt Trì Lạc khốn khổ giãy dụa thân thể trống không, đôi tay càng lúc càng gắt gao ôm chặt Long Khuynh Anh, giống như ôm một khối băng lớn cảm thấy thật dễ chịu.Nhẹ nhàng thở phào một hơi, đôi tay nàng tham lam v**t v* về phía trước, dùng cơ thể cọ sát lên xuống, khẽ mở mắt ra, vừa đúng nhìn thấy trước mặt mình có quả anh đào đỏ tươi rất hấp dẫn, không chút nghĩ ngợi dùng môi bao phủ lên quả anh đào đó. (hớ hớ)Môi Nguyệt Trì Lạc liên tục g*m c*n lên quả anh đào, lúc này bản thân cũng đã giảm bớt đi phần nào khó chịu.Xúc cảm trên môi quyết liệt khiến Long Khuynh Anh siết chặt cánh tay, hắn ngừng lại một chút, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo như băng trong khoảnh khắc trở nên thâm trầm.

Chương 114: Công chúa phò mã (9)