Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 118: Một phong hưu thư (1)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn hôn rất sâu, hơi thở nóng rực bao quanh nàng, ở trên môi của nàng triền miên đau xót. (ý nói đau lòng)Đôi mắt màu tro lạnh ôn nhu không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt muôn vàn lưu luyến.Nàng nghênh hợp theo hắn, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, sóng mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhìn về hướng hắn có mê hoặc, có cầu xin cùng khổ sở, khí chất như yêu tinh quỷ mị kết hợp với sự trong sáng thuần khiết tạo nên một loại hấp dẫn trí mạng.". . . A. . . Tuyết. . . . . . A. . . Tuyết. . . . . . . . ."Mỗi một tiếng kêu gọi đó, gần như khiến Đông Phương Tuyết không thể tự chủ.Hắn chưa bao giờ biết, tên của hắn được nàng kêu lên, sẽ làm cho hắn có cảm giác đau buốt đến tận tim như thế, có loại xúc động khiến người ta muốn nhào nặn nàng hòa vào trong máu thịt!Làn môi từ từ hôn lên từng chỗ từng chỗ, hắn hôn khô vệt nước mắt trên mặt nàng, thương tiếc hôn lên từng mỗi tấc da thịt trên người nàng.Một thân đứng sừng sững, hắn dịu dàng tiến vào trong nàng, ở trên người nàng bắt đầu theo quy tắc chuyển động, nàng nức nở một tiếng, ôm hắn thật chặt. Chỉ một thoáng, thời gian như ngừng lại, kh*** c*m như thủy triều bao phủ bọn họ.Đêm hôm đó, nàng ở dưới thân hắn uyển chuyển rên rĩ, như đóa hoa tươi đẹp ung dung nở rộ dưới thân hắn. . . . . .____________________Khi Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, đã là sáng sớm của ba ngày sau.Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng khúc xạ tiến vào, ánh nắng nhàn nhạt như mẹ hiền dịu dàng ôm ấp bao quanh cả vùng đất.Nàng mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn xem th*n th* tr*n tr** của mình, chứng kiến trên người lưu lại vô số vết hôn, trong nháy mắt, nhịp tim dồn dập rối loạn.Nàng không biết những thứ này là Đông Phương Tuyết lưu lại, hay là tên nam nhân cũng bị hạ xuân dược kia?Nếu như quả thật là tên nam nhân khác lưu lại, nàng nên dùng thái độ gì cư xử với Đông Phương Tuyết đây?Dù sao đây là cũng là thời đại phong kiến, bản thân có thể vì mạng sống mà không cần trinh tiết, nhưng Đông Phương Tuyết hắn có thể không để ý sao?Hắn đường đường là một Tứ Vương Gia, cho dù có độ lượng đi nữa, sao có thể tha thứ cho một Vương phi bị thất trinh?Chuyện đêm đó, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được một số đoạn ngắn không rõ ràng.Thời điểm nàng đã hoàn toàn buông tha giãy giụa, coi như ngay lúc đó Đông Phương Tuyết biết được tình cảnh của nàng, sợ là cũng tới không kịp ngăn cản.

Hắn hôn rất sâu, hơi thở nóng rực bao quanh nàng, ở trên môi của nàng triền miên đau xót. (ý nói đau lòng)

Đôi mắt màu tro lạnh ôn nhu không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt muôn vàn lưu luyến.

Nàng nghênh hợp theo hắn, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, sóng mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhìn về hướng hắn có mê hoặc, có cầu xin cùng khổ sở, khí chất như yêu tinh quỷ mị kết hợp với sự trong sáng thuần khiết tạo nên một loại hấp dẫn trí mạng.

". . . A. . . Tuyết. . . . . . A. . . Tuyết. . . . . . . . ."

Mỗi một tiếng kêu gọi đó, gần như khiến Đông Phương Tuyết không thể tự chủ.

Hắn chưa bao giờ biết, tên của hắn được nàng kêu lên, sẽ làm cho hắn có cảm giác đau buốt đến tận tim như thế, có loại xúc động khiến người ta muốn nhào nặn nàng hòa vào trong máu thịt!

Làn môi từ từ hôn lên từng chỗ từng chỗ, hắn hôn khô vệt nước mắt trên mặt nàng, thương tiếc hôn lên từng mỗi tấc da thịt trên người nàng.

Một thân đứng sừng sững, hắn dịu dàng tiến vào trong nàng, ở trên người nàng bắt đầu theo quy tắc chuyển động, nàng nức nở một tiếng, ôm hắn thật chặt. Chỉ một thoáng, thời gian như ngừng lại, kh*** c*m như thủy triều bao phủ bọn họ.

Đêm hôm đó, nàng ở dưới thân hắn uyển chuyển rên rĩ, như đóa hoa tươi đẹp ung dung nở rộ dưới thân hắn. . . . . .

____________________

Khi Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, đã là sáng sớm của ba ngày sau.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng khúc xạ tiến vào, ánh nắng nhàn nhạt như mẹ hiền dịu dàng ôm ấp bao quanh cả vùng đất.

Nàng mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn xem th*n th* tr*n tr** của mình, chứng kiến trên người lưu lại vô số vết hôn, trong nháy mắt, nhịp tim dồn dập rối loạn.

Nàng không biết những thứ này là Đông Phương Tuyết lưu lại, hay là tên nam nhân cũng bị hạ xuân dược kia?

Nếu như quả thật là tên nam nhân khác lưu lại, nàng nên dùng thái độ gì cư xử với Đông Phương Tuyết đây?

Dù sao đây là cũng là thời đại phong kiến, bản thân có thể vì mạng sống mà không cần trinh tiết, nhưng Đông Phương Tuyết hắn có thể không để ý sao?

Hắn đường đường là một Tứ Vương Gia, cho dù có độ lượng đi nữa, sao có thể tha thứ cho một Vương phi bị thất trinh?

Chuyện đêm đó, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được một số đoạn ngắn không rõ ràng.

Thời điểm nàng đã hoàn toàn buông tha giãy giụa, coi như ngay lúc đó Đông Phương Tuyết biết được tình cảnh của nàng, sợ là cũng tới không kịp ngăn cản.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn hôn rất sâu, hơi thở nóng rực bao quanh nàng, ở trên môi của nàng triền miên đau xót. (ý nói đau lòng)Đôi mắt màu tro lạnh ôn nhu không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt muôn vàn lưu luyến.Nàng nghênh hợp theo hắn, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, sóng mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhìn về hướng hắn có mê hoặc, có cầu xin cùng khổ sở, khí chất như yêu tinh quỷ mị kết hợp với sự trong sáng thuần khiết tạo nên một loại hấp dẫn trí mạng.". . . A. . . Tuyết. . . . . . A. . . Tuyết. . . . . . . . ."Mỗi một tiếng kêu gọi đó, gần như khiến Đông Phương Tuyết không thể tự chủ.Hắn chưa bao giờ biết, tên của hắn được nàng kêu lên, sẽ làm cho hắn có cảm giác đau buốt đến tận tim như thế, có loại xúc động khiến người ta muốn nhào nặn nàng hòa vào trong máu thịt!Làn môi từ từ hôn lên từng chỗ từng chỗ, hắn hôn khô vệt nước mắt trên mặt nàng, thương tiếc hôn lên từng mỗi tấc da thịt trên người nàng.Một thân đứng sừng sững, hắn dịu dàng tiến vào trong nàng, ở trên người nàng bắt đầu theo quy tắc chuyển động, nàng nức nở một tiếng, ôm hắn thật chặt. Chỉ một thoáng, thời gian như ngừng lại, kh*** c*m như thủy triều bao phủ bọn họ.Đêm hôm đó, nàng ở dưới thân hắn uyển chuyển rên rĩ, như đóa hoa tươi đẹp ung dung nở rộ dưới thân hắn. . . . . .____________________Khi Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, đã là sáng sớm của ba ngày sau.Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng khúc xạ tiến vào, ánh nắng nhàn nhạt như mẹ hiền dịu dàng ôm ấp bao quanh cả vùng đất.Nàng mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn xem th*n th* tr*n tr** của mình, chứng kiến trên người lưu lại vô số vết hôn, trong nháy mắt, nhịp tim dồn dập rối loạn.Nàng không biết những thứ này là Đông Phương Tuyết lưu lại, hay là tên nam nhân cũng bị hạ xuân dược kia?Nếu như quả thật là tên nam nhân khác lưu lại, nàng nên dùng thái độ gì cư xử với Đông Phương Tuyết đây?Dù sao đây là cũng là thời đại phong kiến, bản thân có thể vì mạng sống mà không cần trinh tiết, nhưng Đông Phương Tuyết hắn có thể không để ý sao?Hắn đường đường là một Tứ Vương Gia, cho dù có độ lượng đi nữa, sao có thể tha thứ cho một Vương phi bị thất trinh?Chuyện đêm đó, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được một số đoạn ngắn không rõ ràng.Thời điểm nàng đã hoàn toàn buông tha giãy giụa, coi như ngay lúc đó Đông Phương Tuyết biết được tình cảnh của nàng, sợ là cũng tới không kịp ngăn cản.

Chương 118: Một phong hưu thư (1)