Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 141: Hãm hại và phản kháng (7)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nàng hơi nghiêng mặt đi, tránh né tay Đông Phương Tuyết đang nâng cằm mình.Đông Phương Tuyết không chiều theo ý nàng, lại dùng ngón tay mềm mại mà có lực xoay lại khuôn mặt đang dần nóng lên của nàng.Nhìn vẻ mặt nàng thẹn thùng, cùng đôi mắt mọng nước sáng rỡ như ngọc lưu ly, ánh mắt đen thẳm của hắn dao động đến có thể hóa tan thành nước, giọng nói khàn khàn xúc động mang theo một tia khí phách không thể cưỡng nỗi: "Lạc nhi, hãy tin ta." Hắn nói như vậy.Nguyệt Trì Lạc theo tay của hắn quay mặt lại, sững sờ nhìn hắn, có chút lúng túng, lòng dạ rối bời không biết làm sao, khuôn mặt đỏ bừng trong đầu ngón tay càng phát run, tựa như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu tiên có vẻ ngây ngô và mờ mịt."A. . . Tuyết, ta. . . Ta sẽ thử tin ngươi!" Chỉ mong kết quả sẽ không làm người ta thất vọng.Giọng nói của nàng đột nhiên có chút cà lăm, lần đầu tiên có cảm giác hoảng loạn luống cuống thế này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, cảm giác bất kể để như thế nào, để làm sao cũng cảm thấy không ổn, rất khó chịu.Đông Phương Tuyết hé đôi môi mỏng cười toe toét, cười một tiếng Phong Hoa Tuyệt Đại.Đưa tới lòng bàn tay nổi rõ khớp xương để ở trước mặt nàng, hắn chờ đợi nàng tự nguyện giao bản thân nhỏ nhắn của mình cho hắn. (sao giống cầu hôn ở hiện đại gê)Nguyệt Trì Lạc gần như vô ý thức cắn chặt môi dưới, hàm răng khắc sâu vào đôi môi hồng phấn tựa như cánh hoa nhìn tay Đông Phương Tuyết, giống như đứa trẻ đơn thuần, trong mắt tràn đầy mê mang và bất lực.Con ngươi đen như vũ trụ thâm sâu của Đông Phương Tuyết thoáng qua một tia thương tiếc, dùng môi của mình cạy mở kẽ răng nàng, m*t lấy máu tươi trên môi nàng, đau lòng mà nói: "Không được cắn nữa, nàng cắn sẽ bị thương, muốn cắn thì cắn ta đi." Nói xong, nghiêng bả vai mình đưa tới. (cảm động nhỉ)Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, động tác gần như là theo bản năng ngậm lấy xương bướm của hắn, cắn xuống một cái thật sâu, đến lúc trên môi thoang thoảng có mùi máu tươi, lúc này mới hốt hoảng một phát đẩy hắn ra.Hắn mím nhẹ đôi môi mỏng thanh tú, nhìn nàng cười một tiếng trấn an, đôi mắt đen nhu tình như nước.Nhưng mà, nơi xương bướm bả vai đang có máu đỏ tươi tràn ra lại khắc thật sâu tám dấu răng nhỏ xinh ở trên đó.Nguyệt Trì Lạc chợt rung động, có chút hối hận vì hành động vô ý thức của mình làm tổn thương hắn.Lòng sít sao quặn lên, dao động sinh ra một tia đau lòng cùng ảo não, nhìn dấu răng trên bả vai hắn, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, mím mím môi, không có hành động dư thừa nào khác, cứ sững sờ nhìn hắn như vậy, trong mắt như có hơi nước bao phủ.

Nàng hơi nghiêng mặt đi, tránh né tay Đông Phương Tuyết đang nâng cằm mình.

Đông Phương Tuyết không chiều theo ý nàng, lại dùng ngón tay mềm mại mà có lực xoay lại khuôn mặt đang dần nóng lên của nàng.

Nhìn vẻ mặt nàng thẹn thùng, cùng đôi mắt mọng nước sáng rỡ như ngọc lưu ly, ánh mắt đen thẳm của hắn dao động đến có thể hóa tan thành nước, giọng nói khàn khàn xúc động mang theo một tia khí phách không thể cưỡng nỗi: "Lạc nhi, hãy tin ta." Hắn nói như vậy.

Nguyệt Trì Lạc theo tay của hắn quay mặt lại, sững sờ nhìn hắn, có chút lúng túng, lòng dạ rối bời không biết làm sao, khuôn mặt đỏ bừng trong đầu ngón tay càng phát run, tựa như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu tiên có vẻ ngây ngô và mờ mịt.

"A. . . Tuyết, ta. . . Ta sẽ thử tin ngươi!" Chỉ mong kết quả sẽ không làm người ta thất vọng.

Giọng nói của nàng đột nhiên có chút cà lăm, lần đầu tiên có cảm giác hoảng loạn luống cuống thế này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, cảm giác bất kể để như thế nào, để làm sao cũng cảm thấy không ổn, rất khó chịu.

Đông Phương Tuyết hé đôi môi mỏng cười toe toét, cười một tiếng Phong Hoa Tuyệt Đại.

Đưa tới lòng bàn tay nổi rõ khớp xương để ở trước mặt nàng, hắn chờ đợi nàng tự nguyện giao bản thân nhỏ nhắn của mình cho hắn. (sao giống cầu hôn ở hiện đại gê)

Nguyệt Trì Lạc gần như vô ý thức cắn chặt môi dưới, hàm răng khắc sâu vào đôi môi hồng phấn tựa như cánh hoa nhìn tay Đông Phương Tuyết, giống như đứa trẻ đơn thuần, trong mắt tràn đầy mê mang và bất lực.

Con ngươi đen như vũ trụ thâm sâu của Đông Phương Tuyết thoáng qua một tia thương tiếc, dùng môi của mình cạy mở kẽ răng nàng, m*t lấy máu tươi trên môi nàng, đau lòng mà nói: "Không được cắn nữa, nàng cắn sẽ bị thương, muốn cắn thì cắn ta đi." Nói xong, nghiêng bả vai mình đưa tới. (cảm động nhỉ)

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, động tác gần như là theo bản năng ngậm lấy xương bướm của hắn, cắn xuống một cái thật sâu, đến lúc trên môi thoang thoảng có mùi máu tươi, lúc này mới hốt hoảng một phát đẩy hắn ra.

Hắn mím nhẹ đôi môi mỏng thanh tú, nhìn nàng cười một tiếng trấn an, đôi mắt đen nhu tình như nước.

Nhưng mà, nơi xương bướm bả vai đang có máu đỏ tươi tràn ra lại khắc thật sâu tám dấu răng nhỏ xinh ở trên đó.

Nguyệt Trì Lạc chợt rung động, có chút hối hận vì hành động vô ý thức của mình làm tổn thương hắn.

Lòng sít sao quặn lên, dao động sinh ra một tia đau lòng cùng ảo não, nhìn dấu răng trên bả vai hắn, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, mím mím môi, không có hành động dư thừa nào khác, cứ sững sờ nhìn hắn như vậy, trong mắt như có hơi nước bao phủ.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nàng hơi nghiêng mặt đi, tránh né tay Đông Phương Tuyết đang nâng cằm mình.Đông Phương Tuyết không chiều theo ý nàng, lại dùng ngón tay mềm mại mà có lực xoay lại khuôn mặt đang dần nóng lên của nàng.Nhìn vẻ mặt nàng thẹn thùng, cùng đôi mắt mọng nước sáng rỡ như ngọc lưu ly, ánh mắt đen thẳm của hắn dao động đến có thể hóa tan thành nước, giọng nói khàn khàn xúc động mang theo một tia khí phách không thể cưỡng nỗi: "Lạc nhi, hãy tin ta." Hắn nói như vậy.Nguyệt Trì Lạc theo tay của hắn quay mặt lại, sững sờ nhìn hắn, có chút lúng túng, lòng dạ rối bời không biết làm sao, khuôn mặt đỏ bừng trong đầu ngón tay càng phát run, tựa như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu tiên có vẻ ngây ngô và mờ mịt."A. . . Tuyết, ta. . . Ta sẽ thử tin ngươi!" Chỉ mong kết quả sẽ không làm người ta thất vọng.Giọng nói của nàng đột nhiên có chút cà lăm, lần đầu tiên có cảm giác hoảng loạn luống cuống thế này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, cảm giác bất kể để như thế nào, để làm sao cũng cảm thấy không ổn, rất khó chịu.Đông Phương Tuyết hé đôi môi mỏng cười toe toét, cười một tiếng Phong Hoa Tuyệt Đại.Đưa tới lòng bàn tay nổi rõ khớp xương để ở trước mặt nàng, hắn chờ đợi nàng tự nguyện giao bản thân nhỏ nhắn của mình cho hắn. (sao giống cầu hôn ở hiện đại gê)Nguyệt Trì Lạc gần như vô ý thức cắn chặt môi dưới, hàm răng khắc sâu vào đôi môi hồng phấn tựa như cánh hoa nhìn tay Đông Phương Tuyết, giống như đứa trẻ đơn thuần, trong mắt tràn đầy mê mang và bất lực.Con ngươi đen như vũ trụ thâm sâu của Đông Phương Tuyết thoáng qua một tia thương tiếc, dùng môi của mình cạy mở kẽ răng nàng, m*t lấy máu tươi trên môi nàng, đau lòng mà nói: "Không được cắn nữa, nàng cắn sẽ bị thương, muốn cắn thì cắn ta đi." Nói xong, nghiêng bả vai mình đưa tới. (cảm động nhỉ)Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, động tác gần như là theo bản năng ngậm lấy xương bướm của hắn, cắn xuống một cái thật sâu, đến lúc trên môi thoang thoảng có mùi máu tươi, lúc này mới hốt hoảng một phát đẩy hắn ra.Hắn mím nhẹ đôi môi mỏng thanh tú, nhìn nàng cười một tiếng trấn an, đôi mắt đen nhu tình như nước.Nhưng mà, nơi xương bướm bả vai đang có máu đỏ tươi tràn ra lại khắc thật sâu tám dấu răng nhỏ xinh ở trên đó.Nguyệt Trì Lạc chợt rung động, có chút hối hận vì hành động vô ý thức của mình làm tổn thương hắn.Lòng sít sao quặn lên, dao động sinh ra một tia đau lòng cùng ảo não, nhìn dấu răng trên bả vai hắn, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, mím mím môi, không có hành động dư thừa nào khác, cứ sững sờ nhìn hắn như vậy, trong mắt như có hơi nước bao phủ.

Chương 141: Hãm hại và phản kháng (7)