Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 159: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (8)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy đi cho chó ăn còn không tốt hơn sao?""Đương nhiên không được!" Đông Phương Tuyết ngăn cản bàn tay Nguyệt Trì Lạc đang chuẩn bị bưng lên thức ăn, khóe miệng bắt đầu hơi co giật. Cho chó ăn? Làm những món này cho hắn, lại còn muốn đem đi tiện nghi cho mấy con chó bên ngoài?Cuối cùng, Đông Phương Tuyết suy nghĩ lại, hơi mất tự nhiên nói: "Tuy rằng làm còn thua xa đầu bếp trong cung, nhưng Bổn vương thấy miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được."Nhìn sự quẫn bách muôn năm hiếm thấy trên mặt Đông Phương Tuyết, tâm tình Nguyệt Trì Lạc vui vẻ không thôi, trong lòng ấm áp nhu hòa thỏa mãn vô hạn, bất thình lình lớn tiếng gọi to một câu: "A Tuyết. . . . . ." Thanh âm kéo dài vô tận."Ta ở đây!" Không hiểu chuyện gì."A Tuyết. . . . . ." Tiếp tục kêu to."Ta ở đây!""A Tuyết. . . . . ." Làm sao bây giờ? Cảm thấy gọi thế nào cũng không đủ, Nguyệt Trì Lạc xụ mặt phiền não."Ta ở đây!" Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nàng, mãi mãi lưu luyến dịu dàng.Nguyệt Trì Lạc hít thật sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, tiếp theo cười tủm tỉm cong lên khóe mắt, ánh mắt có chút tình cảm dịu dàng nhìn về phía Đông Phương Tuyết, nói: "Sau này, ba bữa cơm của ngươi, ta phụ trách!"Đông Phương Tuyết nghe nói vậy, nhàn nhạt liếc nàng một cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, rồi toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vậy thì trao đổi, về sau, hạnh phúc của nàng ta phụ trách." Vừa dứt lời, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa.Đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như thế thật không chân thật, Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, vẻ mặt buồn rầu, có chút rối rắm hỏi: "Hạnh phúc trao đổi, có được coi là hạnh phúc không? Hạnh phúc trao đổi, có thể lâu dài sao?" Nhỏ giọng nói ra vài chữ như vậy, cũng không biết rốt cuộc hỏi ai.Đông Phương Tuyết dừng đũa, ngón tay hơi hơi co lên, một phần hai đũa vẫn còn ở lại trong chén.Hắn cúi đầu trầm ngâm không lên tiếng, hàng lông mi vừa dầy vừa dài rũ xuống, che giấu thần sắc trong đôi mắt, có một sợi tóc đen thật dài rơi vào trên đường nét hoàn mỹ, cùng với da thịt trong suốt nhìn vào hình thành đối lập rõ ràng.Một lúc sau, hắn cầm đũa lên, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.Chậm rãi nhai, cẩn thận nuốt.Nhìn nét mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn, Nguyệt Trì Lạc hơi híp híp mắt, nghiêng người tới đặt lên bờ môi mỏng quyến rũ của hắn một nụ hôn, như chuồn chuồn lướt nước.
Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy đi cho chó ăn còn không tốt hơn sao?"
"Đương nhiên không được!" Đông Phương Tuyết ngăn cản bàn tay Nguyệt Trì Lạc đang chuẩn bị bưng lên thức ăn, khóe miệng bắt đầu hơi co giật. Cho chó ăn? Làm những món này cho hắn, lại còn muốn đem đi tiện nghi cho mấy con chó bên ngoài?
Cuối cùng, Đông Phương Tuyết suy nghĩ lại, hơi mất tự nhiên nói: "Tuy rằng làm còn thua xa đầu bếp trong cung, nhưng Bổn vương thấy miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được."
Nhìn sự quẫn bách muôn năm hiếm thấy trên mặt Đông Phương Tuyết, tâm tình Nguyệt Trì Lạc vui vẻ không thôi, trong lòng ấm áp nhu hòa thỏa mãn vô hạn, bất thình lình lớn tiếng gọi to một câu: "A Tuyết. . . . . ." Thanh âm kéo dài vô tận.
"Ta ở đây!" Không hiểu chuyện gì.
"A Tuyết. . . . . ." Tiếp tục kêu to.
"Ta ở đây!"
"A Tuyết. . . . . ." Làm sao bây giờ? Cảm thấy gọi thế nào cũng không đủ, Nguyệt Trì Lạc xụ mặt phiền não.
"Ta ở đây!" Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nàng, mãi mãi lưu luyến dịu dàng.
Nguyệt Trì Lạc hít thật sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, tiếp theo cười tủm tỉm cong lên khóe mắt, ánh mắt có chút tình cảm dịu dàng nhìn về phía Đông Phương Tuyết, nói: "Sau này, ba bữa cơm của ngươi, ta phụ trách!"
Đông Phương Tuyết nghe nói vậy, nhàn nhạt liếc nàng một cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, rồi toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vậy thì trao đổi, về sau, hạnh phúc của nàng ta phụ trách." Vừa dứt lời, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa.
Đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như thế thật không chân thật, Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, vẻ mặt buồn rầu, có chút rối rắm hỏi: "Hạnh phúc trao đổi, có được coi là hạnh phúc không? Hạnh phúc trao đổi, có thể lâu dài sao?" Nhỏ giọng nói ra vài chữ như vậy, cũng không biết rốt cuộc hỏi ai.
Đông Phương Tuyết dừng đũa, ngón tay hơi hơi co lên, một phần hai đũa vẫn còn ở lại trong chén.
Hắn cúi đầu trầm ngâm không lên tiếng, hàng lông mi vừa dầy vừa dài rũ xuống, che giấu thần sắc trong đôi mắt, có một sợi tóc đen thật dài rơi vào trên đường nét hoàn mỹ, cùng với da thịt trong suốt nhìn vào hình thành đối lập rõ ràng.
Một lúc sau, hắn cầm đũa lên, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.
Chậm rãi nhai, cẩn thận nuốt.
Nhìn nét mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn, Nguyệt Trì Lạc hơi híp híp mắt, nghiêng người tới đặt lên bờ môi mỏng quyến rũ của hắn một nụ hôn, như chuồn chuồn lướt nước.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy đi cho chó ăn còn không tốt hơn sao?""Đương nhiên không được!" Đông Phương Tuyết ngăn cản bàn tay Nguyệt Trì Lạc đang chuẩn bị bưng lên thức ăn, khóe miệng bắt đầu hơi co giật. Cho chó ăn? Làm những món này cho hắn, lại còn muốn đem đi tiện nghi cho mấy con chó bên ngoài?Cuối cùng, Đông Phương Tuyết suy nghĩ lại, hơi mất tự nhiên nói: "Tuy rằng làm còn thua xa đầu bếp trong cung, nhưng Bổn vương thấy miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được."Nhìn sự quẫn bách muôn năm hiếm thấy trên mặt Đông Phương Tuyết, tâm tình Nguyệt Trì Lạc vui vẻ không thôi, trong lòng ấm áp nhu hòa thỏa mãn vô hạn, bất thình lình lớn tiếng gọi to một câu: "A Tuyết. . . . . ." Thanh âm kéo dài vô tận."Ta ở đây!" Không hiểu chuyện gì."A Tuyết. . . . . ." Tiếp tục kêu to."Ta ở đây!""A Tuyết. . . . . ." Làm sao bây giờ? Cảm thấy gọi thế nào cũng không đủ, Nguyệt Trì Lạc xụ mặt phiền não."Ta ở đây!" Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nàng, mãi mãi lưu luyến dịu dàng.Nguyệt Trì Lạc hít thật sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, tiếp theo cười tủm tỉm cong lên khóe mắt, ánh mắt có chút tình cảm dịu dàng nhìn về phía Đông Phương Tuyết, nói: "Sau này, ba bữa cơm của ngươi, ta phụ trách!"Đông Phương Tuyết nghe nói vậy, nhàn nhạt liếc nàng một cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, rồi toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vậy thì trao đổi, về sau, hạnh phúc của nàng ta phụ trách." Vừa dứt lời, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa.Đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như thế thật không chân thật, Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, vẻ mặt buồn rầu, có chút rối rắm hỏi: "Hạnh phúc trao đổi, có được coi là hạnh phúc không? Hạnh phúc trao đổi, có thể lâu dài sao?" Nhỏ giọng nói ra vài chữ như vậy, cũng không biết rốt cuộc hỏi ai.Đông Phương Tuyết dừng đũa, ngón tay hơi hơi co lên, một phần hai đũa vẫn còn ở lại trong chén.Hắn cúi đầu trầm ngâm không lên tiếng, hàng lông mi vừa dầy vừa dài rũ xuống, che giấu thần sắc trong đôi mắt, có một sợi tóc đen thật dài rơi vào trên đường nét hoàn mỹ, cùng với da thịt trong suốt nhìn vào hình thành đối lập rõ ràng.Một lúc sau, hắn cầm đũa lên, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.Chậm rãi nhai, cẩn thận nuốt.Nhìn nét mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn, Nguyệt Trì Lạc hơi híp híp mắt, nghiêng người tới đặt lên bờ môi mỏng quyến rũ của hắn một nụ hôn, như chuồn chuồn lướt nước.