Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 183: Nam Cung thái tử (7)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nhìn tất cả mọi người đang cười, vì thế, cánh môi Nguyệt Trì Lạc nhếch một cái, cũng cười theo, một loại cười ngu ngơ ngốc nghếch, theo lời Đông Phương Tuyết nói, mỗi lần nàng cười như vậy, dáng vẻ đó thoạt nhìn thật đúng là vô cùng ngây ngô, vô cùng ngốc nghếch.A, đứa nhỏ ngốc đó của nhà ai thế!Phu phụ Tứ Vương Gia cùng phu phụ thái tử ngồi đối diện, quả thật chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.Nguyệt Trì Lạc nhìn lướt qua Quý Phi ngồi ở trên cao, nữ nhân đó cứ như không có chuyện gì đang nói gì đó với người con gái nhỏ nhắn bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc đang muốn nhìn kỹ thêm, thế nhưng, còn chưa kịp đánh giá, đã nghe được Hoàng đế mở lời trước: "Nam Cung thái tử đường xa đến thăm hỏi, trẫm thay mặt nước Đông Phương chào đón ngươi."Nam Cung Dạ giơ lên ly rượu, khẽ cúi đầu nói: "Thật đã làm phiền!"Nguyệt Trì Lạc cảm thấy hơi đổ mồ hôi, Nam Cung Dạ này thế nhưng chỉ nói có bốn chữ như vậy.Nhìn thấy Hoàng đế cũng không chấp nhất, ngược lại còn cực kỳ hào hứng.Nguyệt Trì Lạc lướt nhanh qua toàn trường, tầm mắt bất ngờ đối diện với đôi mắt đen của Nam Cung Dạ.Một khắc đó, Nguyệt Trì Lạc đã suy nghĩ, nơi nào có Nam Cung Dạ thì nơi đó có gió lạnh, hơn nữa còn là hàng loạt.Hắn nhếch nhếch môi mỏng cười, cười một tiếng một cơn gió lạnh, lúc hắn không cười thì trận trận kéo đến.Người bình thường nhất định sẽ cảm thấy rợn cả tóc gáy, Nguyệt Trì Lạc coi như bị thổi hai lần nên cũng đã quen rồi.Vì thế, Nguyệt Trì Lạc không chút khách khí tặng lại cho hắn một cái liếc mắt.Sau đó, tầm mắt Nguyệt Trì Lạc chuyển đến trên người mỹ nhân bên cạnh hắn, đúng là mỹ nhân nha, thật sự là một mỹ nhân.Mỗi một cử chỉ đều là ngàn loại phong tình, nàng có một đầu tóc kiểu hoa văn bèo, còn có một đôi mắt màu xanh nhạt.Mỹ nhân như cảm ứng được ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt câu hồn quyến rũ như có điện ném về phía nàng.Suy nghĩ Nguyệt Trì Lạc đầu bắt phản ứng, mỹ nhân đó mà lại liếc mắt đưa tình với nàng?Nhưng sau đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn kỹ lại đôi mắt quyến rũ đưa tình đó của mỹ nhân là ngắm nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không còn hứng thú.Kéo kéo ống tay áo Đông Phương Tuyết, nói: "Ngày Vân Đăng Tiết ta đã gặp hắn." Nàng chỉ chính là thái tử Nam Cung Dạ.

Nhìn tất cả mọi người đang cười, vì thế, cánh môi Nguyệt Trì Lạc nhếch một cái, cũng cười theo, một loại cười ngu ngơ ngốc nghếch, theo lời Đông Phương Tuyết nói, mỗi lần nàng cười như vậy, dáng vẻ đó thoạt nhìn thật đúng là vô cùng ngây ngô, vô cùng ngốc nghếch.

A, đứa nhỏ ngốc đó của nhà ai thế!

Phu phụ Tứ Vương Gia cùng phu phụ thái tử ngồi đối diện, quả thật chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.

Nguyệt Trì Lạc nhìn lướt qua Quý Phi ngồi ở trên cao, nữ nhân đó cứ như không có chuyện gì đang nói gì đó với người con gái nhỏ nhắn bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc đang muốn nhìn kỹ thêm, thế nhưng, còn chưa kịp đánh giá, đã nghe được Hoàng đế mở lời trước: "Nam Cung thái tử đường xa đến thăm hỏi, trẫm thay mặt nước Đông Phương chào đón ngươi."

Nam Cung Dạ giơ lên ly rượu, khẽ cúi đầu nói: "Thật đã làm phiền!"

Nguyệt Trì Lạc cảm thấy hơi đổ mồ hôi, Nam Cung Dạ này thế nhưng chỉ nói có bốn chữ như vậy.

Nhìn thấy Hoàng đế cũng không chấp nhất, ngược lại còn cực kỳ hào hứng.

Nguyệt Trì Lạc lướt nhanh qua toàn trường, tầm mắt bất ngờ đối diện với đôi mắt đen của Nam Cung Dạ.

Một khắc đó, Nguyệt Trì Lạc đã suy nghĩ, nơi nào có Nam Cung Dạ thì nơi đó có gió lạnh, hơn nữa còn là hàng loạt.

Hắn nhếch nhếch môi mỏng cười, cười một tiếng một cơn gió lạnh, lúc hắn không cười thì trận trận kéo đến.

Người bình thường nhất định sẽ cảm thấy rợn cả tóc gáy, Nguyệt Trì Lạc coi như bị thổi hai lần nên cũng đã quen rồi.

Vì thế, Nguyệt Trì Lạc không chút khách khí tặng lại cho hắn một cái liếc mắt.

Sau đó, tầm mắt Nguyệt Trì Lạc chuyển đến trên người mỹ nhân bên cạnh hắn, đúng là mỹ nhân nha, thật sự là một mỹ nhân.

Mỗi một cử chỉ đều là ngàn loại phong tình, nàng có một đầu tóc kiểu hoa văn bèo, còn có một đôi mắt màu xanh nhạt.

Mỹ nhân như cảm ứng được ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt câu hồn quyến rũ như có điện ném về phía nàng.

Suy nghĩ Nguyệt Trì Lạc đầu bắt phản ứng, mỹ nhân đó mà lại liếc mắt đưa tình với nàng?

Nhưng sau đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn kỹ lại đôi mắt quyến rũ đưa tình đó của mỹ nhân là ngắm nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không còn hứng thú.

Kéo kéo ống tay áo Đông Phương Tuyết, nói: "Ngày Vân Đăng Tiết ta đã gặp hắn." Nàng chỉ chính là thái tử Nam Cung Dạ.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nhìn tất cả mọi người đang cười, vì thế, cánh môi Nguyệt Trì Lạc nhếch một cái, cũng cười theo, một loại cười ngu ngơ ngốc nghếch, theo lời Đông Phương Tuyết nói, mỗi lần nàng cười như vậy, dáng vẻ đó thoạt nhìn thật đúng là vô cùng ngây ngô, vô cùng ngốc nghếch.A, đứa nhỏ ngốc đó của nhà ai thế!Phu phụ Tứ Vương Gia cùng phu phụ thái tử ngồi đối diện, quả thật chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.Nguyệt Trì Lạc nhìn lướt qua Quý Phi ngồi ở trên cao, nữ nhân đó cứ như không có chuyện gì đang nói gì đó với người con gái nhỏ nhắn bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc đang muốn nhìn kỹ thêm, thế nhưng, còn chưa kịp đánh giá, đã nghe được Hoàng đế mở lời trước: "Nam Cung thái tử đường xa đến thăm hỏi, trẫm thay mặt nước Đông Phương chào đón ngươi."Nam Cung Dạ giơ lên ly rượu, khẽ cúi đầu nói: "Thật đã làm phiền!"Nguyệt Trì Lạc cảm thấy hơi đổ mồ hôi, Nam Cung Dạ này thế nhưng chỉ nói có bốn chữ như vậy.Nhìn thấy Hoàng đế cũng không chấp nhất, ngược lại còn cực kỳ hào hứng.Nguyệt Trì Lạc lướt nhanh qua toàn trường, tầm mắt bất ngờ đối diện với đôi mắt đen của Nam Cung Dạ.Một khắc đó, Nguyệt Trì Lạc đã suy nghĩ, nơi nào có Nam Cung Dạ thì nơi đó có gió lạnh, hơn nữa còn là hàng loạt.Hắn nhếch nhếch môi mỏng cười, cười một tiếng một cơn gió lạnh, lúc hắn không cười thì trận trận kéo đến.Người bình thường nhất định sẽ cảm thấy rợn cả tóc gáy, Nguyệt Trì Lạc coi như bị thổi hai lần nên cũng đã quen rồi.Vì thế, Nguyệt Trì Lạc không chút khách khí tặng lại cho hắn một cái liếc mắt.Sau đó, tầm mắt Nguyệt Trì Lạc chuyển đến trên người mỹ nhân bên cạnh hắn, đúng là mỹ nhân nha, thật sự là một mỹ nhân.Mỗi một cử chỉ đều là ngàn loại phong tình, nàng có một đầu tóc kiểu hoa văn bèo, còn có một đôi mắt màu xanh nhạt.Mỹ nhân như cảm ứng được ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt câu hồn quyến rũ như có điện ném về phía nàng.Suy nghĩ Nguyệt Trì Lạc đầu bắt phản ứng, mỹ nhân đó mà lại liếc mắt đưa tình với nàng?Nhưng sau đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn kỹ lại đôi mắt quyến rũ đưa tình đó của mỹ nhân là ngắm nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không còn hứng thú.Kéo kéo ống tay áo Đông Phương Tuyết, nói: "Ngày Vân Đăng Tiết ta đã gặp hắn." Nàng chỉ chính là thái tử Nam Cung Dạ.

Chương 183: Nam Cung thái tử (7)