Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 185: Bức hôn (1)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Mọi người rối rít thu hồi tầm mắt, Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy bên môi Đông Phương Tuyết thoáng hiện nụ cười bí ẩn, không nhịn được rụt rụt cổ, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhưng không hề có chút ý tứ sợ hãi nào, khóe môi nhếch lên ngược lại còn mang theo vẻ cười nhàn nhạt.Tuy rằng có đôi khi Đông Phương Tuyết cư xử với nàng như cầm thú, nhưng hắn đối đãi nàng thật sự rất tốt!Cười cười, nhàn nhạt liếc mắt cười yếu ớt với Đông Phương Tuyết ở bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc cầm lên ly rượu nhấp nhẹ một miếng, kèm theo chút cảm giác mát lạnh trượt xuống cổ, đắng đắng có chút chát, đến khi nuốt hẳn xuống cổ họng, ở trong miệng lại có nhàn nhạt vị ngọt trở ngược lên.Hoàng cung ủ rượu và cất rượu thật tốt, quả nhiên là rượu ngon!Không bao lâu, cùng với tiếng ồn ào huyên náo, Hoa Quý Phi nhìn người con gái nhỏ nhắn yếu ớt bên cạnh nói: "Uyển Nhi, ngươi đi chào hỏi Vương Gia đi." Khi đó, Nguyệt Trì Lạc vừa đúng lúc rời khỏi buổi tiệc.Long Uyển Nhi nghe vậy, trên mặt trắng nõn xinh đẹp, từ từ có hơi nóng bốc lên, cúi đầu đáp: "Vâng."Hành lễ với Hoa Quý Phi xong, thân thể nhỏ bé yếu ớt chậm rãi di chuyển đi xuống phía bên trái rồi dừng lại, ánh mắt e thẹn nhu tình như nước, mang theo ý tứ ái mộ rõ rệt nhìn về phía Đông Phương Tuyết, cầm lên ly rượu sau đó châm thêm cho đầy.Xương ngón tay trắng nõn nhỏ yếu cầm chiếc cốc, đôi mắt mọng nước ẩn tình nhìn Đông Phương Tuyết, đôi mắt yểu điệu thẹn thùng làm cho người ta yêu thương đến tận xương tủy, cánh môi nhàn nhạt cong lên, giọng nói Long Uyển Nhi ngọt ngào uyển chuyển: "Uyển Nhi kính Vương Gia ly rượu, mong Vương Gia vui lòng nhận cho!"Nhận thấy không thể xét nét bắt bẻ, gật gật đầu, Đông Phương Tuyết ôn nhuận cười cười nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, đôi mắt màu tro lạnh sóng nước chẳng xao cùng nốt Chu Sa đỏ tươi giữa trán tỏa ra ánh sáng diễm tuyệt, giống như loài hoa nở rộ nơi Hoàng Tuyền của địa ngục."Làm phiền rồi." Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua hàng ghế trên cao, hắn nói xong để ly rượu xuống.Trên chỗ ngồi danh dự, Hoa Quý Phi cùng Hoàng đế nhìn nhau mỉm cười.Long Uyển Nhi càng thêm đỏ mặt, cầm vò rượu lên rót thêm rượu đầy vào cốc.Tống Chỉ Thi ngồi ở đối diện, lúc này mới ngước mắt lên, mắt phượng tinh xảo đảo qua Đông Phương Tuyết, nhìn Long Uyển Nhi lão luyện cười nói: "Uyển Nhi cô nương cứ ngồi xuống đừng ngại, tin rằng Vương Gia sẽ không để ý."
Mọi người rối rít thu hồi tầm mắt, Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy bên môi Đông Phương Tuyết thoáng hiện nụ cười bí ẩn, không nhịn được rụt rụt cổ, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhưng không hề có chút ý tứ sợ hãi nào, khóe môi nhếch lên ngược lại còn mang theo vẻ cười nhàn nhạt.
Tuy rằng có đôi khi Đông Phương Tuyết cư xử với nàng như cầm thú, nhưng hắn đối đãi nàng thật sự rất tốt!
Cười cười, nhàn nhạt liếc mắt cười yếu ớt với Đông Phương Tuyết ở bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc cầm lên ly rượu nhấp nhẹ một miếng, kèm theo chút cảm giác mát lạnh trượt xuống cổ, đắng đắng có chút chát, đến khi nuốt hẳn xuống cổ họng, ở trong miệng lại có nhàn nhạt vị ngọt trở ngược lên.
Hoàng cung ủ rượu và cất rượu thật tốt, quả nhiên là rượu ngon!
Không bao lâu, cùng với tiếng ồn ào huyên náo, Hoa Quý Phi nhìn người con gái nhỏ nhắn yếu ớt bên cạnh nói: "Uyển Nhi, ngươi đi chào hỏi Vương Gia đi." Khi đó, Nguyệt Trì Lạc vừa đúng lúc rời khỏi buổi tiệc.
Long Uyển Nhi nghe vậy, trên mặt trắng nõn xinh đẹp, từ từ có hơi nóng bốc lên, cúi đầu đáp: "Vâng."
Hành lễ với Hoa Quý Phi xong, thân thể nhỏ bé yếu ớt chậm rãi di chuyển đi xuống phía bên trái rồi dừng lại, ánh mắt e thẹn nhu tình như nước, mang theo ý tứ ái mộ rõ rệt nhìn về phía Đông Phương Tuyết, cầm lên ly rượu sau đó châm thêm cho đầy.
Xương ngón tay trắng nõn nhỏ yếu cầm chiếc cốc, đôi mắt mọng nước ẩn tình nhìn Đông Phương Tuyết, đôi mắt yểu điệu thẹn thùng làm cho người ta yêu thương đến tận xương tủy, cánh môi nhàn nhạt cong lên, giọng nói Long Uyển Nhi ngọt ngào uyển chuyển: "Uyển Nhi kính Vương Gia ly rượu, mong Vương Gia vui lòng nhận cho!"
Nhận thấy không thể xét nét bắt bẻ, gật gật đầu, Đông Phương Tuyết ôn nhuận cười cười nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, đôi mắt màu tro lạnh sóng nước chẳng xao cùng nốt Chu Sa đỏ tươi giữa trán tỏa ra ánh sáng diễm tuyệt, giống như loài hoa nở rộ nơi Hoàng Tuyền của địa ngục.
"Làm phiền rồi." Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua hàng ghế trên cao, hắn nói xong để ly rượu xuống.
Trên chỗ ngồi danh dự, Hoa Quý Phi cùng Hoàng đế nhìn nhau mỉm cười.
Long Uyển Nhi càng thêm đỏ mặt, cầm vò rượu lên rót thêm rượu đầy vào cốc.
Tống Chỉ Thi ngồi ở đối diện, lúc này mới ngước mắt lên, mắt phượng tinh xảo đảo qua Đông Phương Tuyết, nhìn Long Uyển Nhi lão luyện cười nói: "Uyển Nhi cô nương cứ ngồi xuống đừng ngại, tin rằng Vương Gia sẽ không để ý."
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Mọi người rối rít thu hồi tầm mắt, Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy bên môi Đông Phương Tuyết thoáng hiện nụ cười bí ẩn, không nhịn được rụt rụt cổ, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhưng không hề có chút ý tứ sợ hãi nào, khóe môi nhếch lên ngược lại còn mang theo vẻ cười nhàn nhạt.Tuy rằng có đôi khi Đông Phương Tuyết cư xử với nàng như cầm thú, nhưng hắn đối đãi nàng thật sự rất tốt!Cười cười, nhàn nhạt liếc mắt cười yếu ớt với Đông Phương Tuyết ở bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc cầm lên ly rượu nhấp nhẹ một miếng, kèm theo chút cảm giác mát lạnh trượt xuống cổ, đắng đắng có chút chát, đến khi nuốt hẳn xuống cổ họng, ở trong miệng lại có nhàn nhạt vị ngọt trở ngược lên.Hoàng cung ủ rượu và cất rượu thật tốt, quả nhiên là rượu ngon!Không bao lâu, cùng với tiếng ồn ào huyên náo, Hoa Quý Phi nhìn người con gái nhỏ nhắn yếu ớt bên cạnh nói: "Uyển Nhi, ngươi đi chào hỏi Vương Gia đi." Khi đó, Nguyệt Trì Lạc vừa đúng lúc rời khỏi buổi tiệc.Long Uyển Nhi nghe vậy, trên mặt trắng nõn xinh đẹp, từ từ có hơi nóng bốc lên, cúi đầu đáp: "Vâng."Hành lễ với Hoa Quý Phi xong, thân thể nhỏ bé yếu ớt chậm rãi di chuyển đi xuống phía bên trái rồi dừng lại, ánh mắt e thẹn nhu tình như nước, mang theo ý tứ ái mộ rõ rệt nhìn về phía Đông Phương Tuyết, cầm lên ly rượu sau đó châm thêm cho đầy.Xương ngón tay trắng nõn nhỏ yếu cầm chiếc cốc, đôi mắt mọng nước ẩn tình nhìn Đông Phương Tuyết, đôi mắt yểu điệu thẹn thùng làm cho người ta yêu thương đến tận xương tủy, cánh môi nhàn nhạt cong lên, giọng nói Long Uyển Nhi ngọt ngào uyển chuyển: "Uyển Nhi kính Vương Gia ly rượu, mong Vương Gia vui lòng nhận cho!"Nhận thấy không thể xét nét bắt bẻ, gật gật đầu, Đông Phương Tuyết ôn nhuận cười cười nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, đôi mắt màu tro lạnh sóng nước chẳng xao cùng nốt Chu Sa đỏ tươi giữa trán tỏa ra ánh sáng diễm tuyệt, giống như loài hoa nở rộ nơi Hoàng Tuyền của địa ngục."Làm phiền rồi." Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua hàng ghế trên cao, hắn nói xong để ly rượu xuống.Trên chỗ ngồi danh dự, Hoa Quý Phi cùng Hoàng đế nhìn nhau mỉm cười.Long Uyển Nhi càng thêm đỏ mặt, cầm vò rượu lên rót thêm rượu đầy vào cốc.Tống Chỉ Thi ngồi ở đối diện, lúc này mới ngước mắt lên, mắt phượng tinh xảo đảo qua Đông Phương Tuyết, nhìn Long Uyển Nhi lão luyện cười nói: "Uyển Nhi cô nương cứ ngồi xuống đừng ngại, tin rằng Vương Gia sẽ không để ý."