Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 191: Bức hôn (7)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết khẽ động, đôi mắt chuyên chú nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp đoạn sau.Nguyệt Trì Lạc không muốn làm hắn thất vọng, buộc lòng phải rũ mắt xuống, tiếp tục nói: "A Tuyết, ngươi có thể đừng hỏi hay không, những chuyện này đều đã xảy ra trước kia rồi, ta không phải cố ý giấu ngươi, ta chỉ là không biết nên nói như thế nào với ngươi, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, có được không?"Nói xong ngước mắt nhìn hắn, hàng mi thon dài của nàng run run, đôi mắt như mặt nước trong suốt, nàng hỏi hắn: "Có được hay không?"Có được hay không. . . . . Có được hay không. . . . . .Không biết vì sao, hắn cảm thấy lòng có chút lành lạnh, còn có chút đau xót.Đó là một loại đau đớn oán trách từ đáy lòng, cứ như vậy đau buốt từng chút như g*m c*n trái tim hắn.Cảm giác đó đau từng chút, từ từ giống như ở một n** m*m m** nhất của trái tim bị người tùy ý lăng trì.Là bởi vì nàng không tin tưởng sao?Hắn nói làm cho nàng tin tưởng vào hắn, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể cùng nàng chia sẻ mọi thứ về nàng.Mặc kệ chỉ là lắng nghe, thế nhưng nàng không cho hắn có được cái quyền đó.Hắn buông tay nàng ra, một tay ôm nhẹ vòng eo nàng, thanh âm lúc nói chuyện có chút trầm lắng, có chút lãnh đạm: "Ta không ép nàng!"Không muốn ép nàng, mà sẽ luôn chờ đợi.Nhưng mà, nàng định khi nào mới chịu nói với hắn?Nếu như hắn không hỏi, nàng thật sự cứ thế tiếp tục giấu hắn sao?Hắn buông nàng ra, khớp xương ngón tay tinh tế bên hông nàng từ từ trượt xuống, trên đầu ngón tay lộ vẻ mất mát.Ta không ép nàng!Mấy chữ lãnh đạm như thế, rõ ràng là điều Nguyệt Trì Lạc muốn nghe.Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy khó chịu.Rất khó chịu, vô cùng khó chịu!Khoảng cách của hai người, giống như vì một câu nói này lại trở về nguyên điểm.Lãnh đạm như thế, xa cách như thế.Gần như vậy, lại xa mù khơi.Nguyệt Trì Lạc đuổi theo, một tay ôm thật chặt hắn từ phía sau, rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn run run trong tay nàng, nàng hơi hoảng loạn, gắt gao ôm chặt hắn, giống như nếu bây giờ buông tay, về sau sẽ không có cơ hội tìm về được."A Tuyết, A Tuyết. . . A Tuyết. . . . . ." Nàng nhỏ giọng nức nở, lần lượt lẩm nhẩm tên hắn.

Đông Phương Tuyết khẽ động, đôi mắt chuyên chú nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp đoạn sau.

Nguyệt Trì Lạc không muốn làm hắn thất vọng, buộc lòng phải rũ mắt xuống, tiếp tục nói: "A Tuyết, ngươi có thể đừng hỏi hay không, những chuyện này đều đã xảy ra trước kia rồi, ta không phải cố ý giấu ngươi, ta chỉ là không biết nên nói như thế nào với ngươi, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, có được không?"

Nói xong ngước mắt nhìn hắn, hàng mi thon dài của nàng run run, đôi mắt như mặt nước trong suốt, nàng hỏi hắn: "Có được hay không?"

Có được hay không. . . . . Có được hay không. . . . . .

Không biết vì sao, hắn cảm thấy lòng có chút lành lạnh, còn có chút đau xót.

Đó là một loại đau đớn oán trách từ đáy lòng, cứ như vậy đau buốt từng chút như g*m c*n trái tim hắn.

Cảm giác đó đau từng chút, từ từ giống như ở một n** m*m m** nhất của trái tim bị người tùy ý lăng trì.

Là bởi vì nàng không tin tưởng sao?

Hắn nói làm cho nàng tin tưởng vào hắn, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể cùng nàng chia sẻ mọi thứ về nàng.

Mặc kệ chỉ là lắng nghe, thế nhưng nàng không cho hắn có được cái quyền đó.

Hắn buông tay nàng ra, một tay ôm nhẹ vòng eo nàng, thanh âm lúc nói chuyện có chút trầm lắng, có chút lãnh đạm: "Ta không ép nàng!"

Không muốn ép nàng, mà sẽ luôn chờ đợi.

Nhưng mà, nàng định khi nào mới chịu nói với hắn?

Nếu như hắn không hỏi, nàng thật sự cứ thế tiếp tục giấu hắn sao?

Hắn buông nàng ra, khớp xương ngón tay tinh tế bên hông nàng từ từ trượt xuống, trên đầu ngón tay lộ vẻ mất mát.

Ta không ép nàng!

Mấy chữ lãnh đạm như thế, rõ ràng là điều Nguyệt Trì Lạc muốn nghe.

Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy khó chịu.

Rất khó chịu, vô cùng khó chịu!

Khoảng cách của hai người, giống như vì một câu nói này lại trở về nguyên điểm.

Lãnh đạm như thế, xa cách như thế.

Gần như vậy, lại xa mù khơi.

Nguyệt Trì Lạc đuổi theo, một tay ôm thật chặt hắn từ phía sau, rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn run run trong tay nàng, nàng hơi hoảng loạn, gắt gao ôm chặt hắn, giống như nếu bây giờ buông tay, về sau sẽ không có cơ hội tìm về được.

"A Tuyết, A Tuyết. . . A Tuyết. . . . . ." Nàng nhỏ giọng nức nở, lần lượt lẩm nhẩm tên hắn.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết khẽ động, đôi mắt chuyên chú nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp đoạn sau.Nguyệt Trì Lạc không muốn làm hắn thất vọng, buộc lòng phải rũ mắt xuống, tiếp tục nói: "A Tuyết, ngươi có thể đừng hỏi hay không, những chuyện này đều đã xảy ra trước kia rồi, ta không phải cố ý giấu ngươi, ta chỉ là không biết nên nói như thế nào với ngươi, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, có được không?"Nói xong ngước mắt nhìn hắn, hàng mi thon dài của nàng run run, đôi mắt như mặt nước trong suốt, nàng hỏi hắn: "Có được hay không?"Có được hay không. . . . . Có được hay không. . . . . .Không biết vì sao, hắn cảm thấy lòng có chút lành lạnh, còn có chút đau xót.Đó là một loại đau đớn oán trách từ đáy lòng, cứ như vậy đau buốt từng chút như g*m c*n trái tim hắn.Cảm giác đó đau từng chút, từ từ giống như ở một n** m*m m** nhất của trái tim bị người tùy ý lăng trì.Là bởi vì nàng không tin tưởng sao?Hắn nói làm cho nàng tin tưởng vào hắn, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể cùng nàng chia sẻ mọi thứ về nàng.Mặc kệ chỉ là lắng nghe, thế nhưng nàng không cho hắn có được cái quyền đó.Hắn buông tay nàng ra, một tay ôm nhẹ vòng eo nàng, thanh âm lúc nói chuyện có chút trầm lắng, có chút lãnh đạm: "Ta không ép nàng!"Không muốn ép nàng, mà sẽ luôn chờ đợi.Nhưng mà, nàng định khi nào mới chịu nói với hắn?Nếu như hắn không hỏi, nàng thật sự cứ thế tiếp tục giấu hắn sao?Hắn buông nàng ra, khớp xương ngón tay tinh tế bên hông nàng từ từ trượt xuống, trên đầu ngón tay lộ vẻ mất mát.Ta không ép nàng!Mấy chữ lãnh đạm như thế, rõ ràng là điều Nguyệt Trì Lạc muốn nghe.Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy khó chịu.Rất khó chịu, vô cùng khó chịu!Khoảng cách của hai người, giống như vì một câu nói này lại trở về nguyên điểm.Lãnh đạm như thế, xa cách như thế.Gần như vậy, lại xa mù khơi.Nguyệt Trì Lạc đuổi theo, một tay ôm thật chặt hắn từ phía sau, rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn run run trong tay nàng, nàng hơi hoảng loạn, gắt gao ôm chặt hắn, giống như nếu bây giờ buông tay, về sau sẽ không có cơ hội tìm về được."A Tuyết, A Tuyết. . . A Tuyết. . . . . ." Nàng nhỏ giọng nức nở, lần lượt lẩm nhẩm tên hắn.

Chương 191: Bức hôn (7)