Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 222: Giang sơn như vẽ cũng không sánh bằng nụ cười tươi như hoa của nàng (6)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Khuôn mặt thanh tú ngay lập tức lạnh xuống, sắc mặt vốn đã tái nhợt dường như càng thêm lạnh lẽo, Nguyệt Trì Lạc quan sát bốn phía một chút, trầm giọng nói: "Đông Phương Tuyết, ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì?"Không đợi Đông Phương Tuyết lên tiếng, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục mỉa mai nói: "Binh quyền ta không có, cũng không có thân phận vẻ vang gì, càng không có giá trị để lợi dụng, về phần tiền tài, Nguyệt Vũ Chi nếu là người của ngươi, tin rằng cũng không có ai có tiền qua ngươi, về điểm đồ cưới ta tuy có Giá Trị Liên Thành, nhưng đem so với hoàng đế như ngươi, lại càng không đáng để nhắc tới, ngươi nói, ngươi còn muốn cái gì?"Đông Phương Tuyết, ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì đây?Chẳng lẽ ta còn giá trị gì chưa được khai quật hết sao, Nguyệt Trì Lạc giễu cợt cười cười.Nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, đồng tử xinh đẹp từ từ trở nên u ám, Đông Phương Tuyết lạnh nhạt nói: "Ta chỉ muốn nàng, nàng tin hay không?"Nguyệt Trì Lạc khịt mũi khinh bỉ: "Có quỷ mới tin!" Hẳn là quỷ cũng không tin."A Lạc, ta. . . . . ." Định nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo của Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết há to miệng nhưng lại không nói gì, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.Cho đến khi bóng lưng Đông Phương Tuyết hoàn toàn biến mất ở cửa cung điện, Nguyệt Trì Lạc mới thở dài, vuốt vuốt lồng ngực đau buốt, không chịu được đau đớn mà buột miệng r*n r*.Đau quá, độc này một khi phát tác sẽ sống không bằng chết.Nguyệt Trì Lạc mím chặt đôi môi tái nhợt, kềm chế sự đau đớn r*n r* của mình.Thời gian mỗi lần chất độc phát tác, càng lúc càng kéo dài, không biết lần này có thể là lần cuối cùng hay chưa?Đại khái qua thời gian nửa nén hương, có cung nữ bưng chén thuốc đi vào."Hoàng hậu nương nương." Cung nữ cúi đầu hành lễ theo trong cung.Hoàng hậu nương nương, Đông Phương Tuyết bồi thường danh hiệu cho nàng sao?Nguyệt Trì Lạc thấy buồn cười, vì vậy thật lạnh lùng nở nụ cười: "Hoàng hậu nương nương? Trong cung này nương nương nào đứng đầu?"Cung nữ có chút sợ hãi nhìn Nguyệt Trì Lạc lom lom, rồi cúi đầu xuống, hồi đáp: "Trong cung chỉ có một vị nương nương chính là người hoàng hậu nương nương. . . . . . Nương nương, xin người uống thuốc đi."Nói xong, đưa chén thuốc đến gần hơn chút.Nguyệt Trì Lạc cau mày, không vui nói: "Đem đi!"Cung nữ cả kinh, vội vàng nói: "Nương nương, đây là phần tâm ý của bệ hạ, nương nương người hãy uống đi."

Khuôn mặt thanh tú ngay lập tức lạnh xuống, sắc mặt vốn đã tái nhợt dường như càng thêm lạnh lẽo, Nguyệt Trì Lạc quan sát bốn phía một chút, trầm giọng nói: "Đông Phương Tuyết, ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì?"

Không đợi Đông Phương Tuyết lên tiếng, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục mỉa mai nói: "Binh quyền ta không có, cũng không có thân phận vẻ vang gì, càng không có giá trị để lợi dụng, về phần tiền tài, Nguyệt Vũ Chi nếu là người của ngươi, tin rằng cũng không có ai có tiền qua ngươi, về điểm đồ cưới ta tuy có Giá Trị Liên Thành, nhưng đem so với hoàng đế như ngươi, lại càng không đáng để nhắc tới, ngươi nói, ngươi còn muốn cái gì?"

Đông Phương Tuyết, ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì đây?

Chẳng lẽ ta còn giá trị gì chưa được khai quật hết sao, Nguyệt Trì Lạc giễu cợt cười cười.

Nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, đồng tử xinh đẹp từ từ trở nên u ám, Đông Phương Tuyết lạnh nhạt nói: "Ta chỉ muốn nàng, nàng tin hay không?"

Nguyệt Trì Lạc khịt mũi khinh bỉ: "Có quỷ mới tin!" Hẳn là quỷ cũng không tin.

"A Lạc, ta. . . . . ." Định nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo của Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết há to miệng nhưng lại không nói gì, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Cho đến khi bóng lưng Đông Phương Tuyết hoàn toàn biến mất ở cửa cung điện, Nguyệt Trì Lạc mới thở dài, vuốt vuốt lồng ngực đau buốt, không chịu được đau đớn mà buột miệng r*n r*.

Đau quá, độc này một khi phát tác sẽ sống không bằng chết.

Nguyệt Trì Lạc mím chặt đôi môi tái nhợt, kềm chế sự đau đớn r*n r* của mình.

Thời gian mỗi lần chất độc phát tác, càng lúc càng kéo dài, không biết lần này có thể là lần cuối cùng hay chưa?

Đại khái qua thời gian nửa nén hương, có cung nữ bưng chén thuốc đi vào.

"Hoàng hậu nương nương." Cung nữ cúi đầu hành lễ theo trong cung.

Hoàng hậu nương nương, Đông Phương Tuyết bồi thường danh hiệu cho nàng sao?

Nguyệt Trì Lạc thấy buồn cười, vì vậy thật lạnh lùng nở nụ cười: "Hoàng hậu nương nương? Trong cung này nương nương nào đứng đầu?"

Cung nữ có chút sợ hãi nhìn Nguyệt Trì Lạc lom lom, rồi cúi đầu xuống, hồi đáp: "Trong cung chỉ có một vị nương nương chính là người hoàng hậu nương nương. . . . . . Nương nương, xin người uống thuốc đi."

Nói xong, đưa chén thuốc đến gần hơn chút.

Nguyệt Trì Lạc cau mày, không vui nói: "Đem đi!"

Cung nữ cả kinh, vội vàng nói: "Nương nương, đây là phần tâm ý của bệ hạ, nương nương người hãy uống đi."

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Khuôn mặt thanh tú ngay lập tức lạnh xuống, sắc mặt vốn đã tái nhợt dường như càng thêm lạnh lẽo, Nguyệt Trì Lạc quan sát bốn phía một chút, trầm giọng nói: "Đông Phương Tuyết, ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì?"Không đợi Đông Phương Tuyết lên tiếng, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục mỉa mai nói: "Binh quyền ta không có, cũng không có thân phận vẻ vang gì, càng không có giá trị để lợi dụng, về phần tiền tài, Nguyệt Vũ Chi nếu là người của ngươi, tin rằng cũng không có ai có tiền qua ngươi, về điểm đồ cưới ta tuy có Giá Trị Liên Thành, nhưng đem so với hoàng đế như ngươi, lại càng không đáng để nhắc tới, ngươi nói, ngươi còn muốn cái gì?"Đông Phương Tuyết, ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì đây?Chẳng lẽ ta còn giá trị gì chưa được khai quật hết sao, Nguyệt Trì Lạc giễu cợt cười cười.Nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, đồng tử xinh đẹp từ từ trở nên u ám, Đông Phương Tuyết lạnh nhạt nói: "Ta chỉ muốn nàng, nàng tin hay không?"Nguyệt Trì Lạc khịt mũi khinh bỉ: "Có quỷ mới tin!" Hẳn là quỷ cũng không tin."A Lạc, ta. . . . . ." Định nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo của Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết há to miệng nhưng lại không nói gì, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.Cho đến khi bóng lưng Đông Phương Tuyết hoàn toàn biến mất ở cửa cung điện, Nguyệt Trì Lạc mới thở dài, vuốt vuốt lồng ngực đau buốt, không chịu được đau đớn mà buột miệng r*n r*.Đau quá, độc này một khi phát tác sẽ sống không bằng chết.Nguyệt Trì Lạc mím chặt đôi môi tái nhợt, kềm chế sự đau đớn r*n r* của mình.Thời gian mỗi lần chất độc phát tác, càng lúc càng kéo dài, không biết lần này có thể là lần cuối cùng hay chưa?Đại khái qua thời gian nửa nén hương, có cung nữ bưng chén thuốc đi vào."Hoàng hậu nương nương." Cung nữ cúi đầu hành lễ theo trong cung.Hoàng hậu nương nương, Đông Phương Tuyết bồi thường danh hiệu cho nàng sao?Nguyệt Trì Lạc thấy buồn cười, vì vậy thật lạnh lùng nở nụ cười: "Hoàng hậu nương nương? Trong cung này nương nương nào đứng đầu?"Cung nữ có chút sợ hãi nhìn Nguyệt Trì Lạc lom lom, rồi cúi đầu xuống, hồi đáp: "Trong cung chỉ có một vị nương nương chính là người hoàng hậu nương nương. . . . . . Nương nương, xin người uống thuốc đi."Nói xong, đưa chén thuốc đến gần hơn chút.Nguyệt Trì Lạc cau mày, không vui nói: "Đem đi!"Cung nữ cả kinh, vội vàng nói: "Nương nương, đây là phần tâm ý của bệ hạ, nương nương người hãy uống đi."

Chương 222: Giang sơn như vẽ cũng không sánh bằng nụ cười tươi như hoa của nàng (6)