Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 247: Đông Phương Tuyết muốn gì
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng không phải chỉ nói ngoài miệng đơn giản như vậy, anh cũng phải xem lại anh đã làm ra chuyện gì? Không có lửa làm sao có khói được, không có gì sao lại có việc này, anh có thể mỗi ngày ở cùng với con của người ta sao?"Hắn không nên cười với người con gái đó, lại còn cười như vậy dịu dàng, chẳng lẽ là giả, nhưng Nguyệt Lạc Trì tận mắt thấy hắn và người con gái đó tươi cười rất ngọt ngào.Nguyệt Trì Lạc vừa nói vừa cắn môi, thanh âm nhỏ dần: "A Tuyết, cuộc sống bình yên như vậy ngươi có thích không?"Đột nhiên không thể xác định được.Vốn là một người đàn ông cao cao tại thượng.Vốn là một vị Đế vương cai quản thiên hạ.Vốn là một người không dính bụi trần, nhưng bây giờ phải cùng cô ẩn náu tại một thế giới phức tạp này nên phải bị lây dính tục khí.Cuộc sống quá bình yên.Một người đàn ông tuyệt đẹp tài hoa xuất chúng đến như vậy, cô có thể giữ chân được sao?Nhớ đến một người đàn ông mặc y phục trắng đội vương miện vàng, nhớ đến bàn tay to lớn của người đàn ông kia vung lên là quyết định sinh tử, nhớ đến một ít ký ức tuyệt đẹp làm Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy khó chịu, trái tim vô cùng đau đớn nổi lên.Có lẽ hắn không nên đến đây?Vốn không thuộc về cô, làm sao có thể cố gắng cưỡng cầu được?Thật ra có đôi khi, nhìn lại thế giới này, Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.Giống như chưa từng thuộc về nơi này.A Dạ và ông nội đã mất.Nếu về sau không có A Tuyết, cô nghi ngờ mình sẽ sống như thế nào.Ở tại thế giới xi măng cốt thép này sống qua 20 năm, ngoại trừ căn phòng nhỏ của ông nội, không tìm thấy một chút dấu vết sinh tồn của cô.Ngoại trừ hai người thân cận nhất, tất cả trí nhớ đều là đen tối cùng đẫm máu, mỗi ngày không huấn luyện thì ám sát, ngày qua ngày cuộc sống không thấy ánh mặt trời.Sự yên tĩnh là một hy vọng xa vời.Ở thời cổ đại kia, nếu A Tuyết muốn cưới vợ bé có lẽ cô sẽ nhập gia tùy tục mà chấp nhận thôi?Dù sao, mỗi ngày trông chừng một người sẽ cảm thấy bất an, cũng sẽ mệt mỏi....
"Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng không phải chỉ nói ngoài miệng đơn giản như vậy, anh cũng phải xem lại anh đã làm ra chuyện gì? Không có lửa làm sao có khói được, không có gì sao lại có việc này, anh có thể mỗi ngày ở cùng với con của người ta sao?"
Hắn không nên cười với người con gái đó, lại còn cười như vậy dịu dàng, chẳng lẽ là giả, nhưng Nguyệt Lạc Trì tận mắt thấy hắn và người con gái đó tươi cười rất ngọt ngào.
Nguyệt Trì Lạc vừa nói vừa cắn môi, thanh âm nhỏ dần: "A Tuyết, cuộc sống bình yên như vậy ngươi có thích không?"
Đột nhiên không thể xác định được.
Vốn là một người đàn ông cao cao tại thượng.
Vốn là một vị Đế vương cai quản thiên hạ.
Vốn là một người không dính bụi trần, nhưng bây giờ phải cùng cô ẩn náu tại một thế giới phức tạp này nên phải bị lây dính tục khí.
Cuộc sống quá bình yên.
Một người đàn ông tuyệt đẹp tài hoa xuất chúng đến như vậy, cô có thể giữ chân được sao?
Nhớ đến một người đàn ông mặc y phục trắng đội vương miện vàng, nhớ đến bàn tay to lớn của người đàn ông kia vung lên là quyết định sinh tử, nhớ đến một ít ký ức tuyệt đẹp làm Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy khó chịu, trái tim vô cùng đau đớn nổi lên.
Có lẽ hắn không nên đến đây?
Vốn không thuộc về cô, làm sao có thể cố gắng cưỡng cầu được?
Thật ra có đôi khi, nhìn lại thế giới này, Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.
Giống như chưa từng thuộc về nơi này.
A Dạ và ông nội đã mất.
Nếu về sau không có A Tuyết, cô nghi ngờ mình sẽ sống như thế nào.
Ở tại thế giới xi măng cốt thép này sống qua 20 năm, ngoại trừ căn phòng nhỏ của ông nội, không tìm thấy một chút dấu vết sinh tồn của cô.
Ngoại trừ hai người thân cận nhất, tất cả trí nhớ đều là đen tối cùng đẫm máu, mỗi ngày không huấn luyện thì ám sát, ngày qua ngày cuộc sống không thấy ánh mặt trời.
Sự yên tĩnh là một hy vọng xa vời.
Ở thời cổ đại kia, nếu A Tuyết muốn cưới vợ bé có lẽ cô sẽ nhập gia tùy tục mà chấp nhận thôi?
Dù sao, mỗi ngày trông chừng một người sẽ cảm thấy bất an, cũng sẽ mệt mỏi....
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng không phải chỉ nói ngoài miệng đơn giản như vậy, anh cũng phải xem lại anh đã làm ra chuyện gì? Không có lửa làm sao có khói được, không có gì sao lại có việc này, anh có thể mỗi ngày ở cùng với con của người ta sao?"Hắn không nên cười với người con gái đó, lại còn cười như vậy dịu dàng, chẳng lẽ là giả, nhưng Nguyệt Lạc Trì tận mắt thấy hắn và người con gái đó tươi cười rất ngọt ngào.Nguyệt Trì Lạc vừa nói vừa cắn môi, thanh âm nhỏ dần: "A Tuyết, cuộc sống bình yên như vậy ngươi có thích không?"Đột nhiên không thể xác định được.Vốn là một người đàn ông cao cao tại thượng.Vốn là một vị Đế vương cai quản thiên hạ.Vốn là một người không dính bụi trần, nhưng bây giờ phải cùng cô ẩn náu tại một thế giới phức tạp này nên phải bị lây dính tục khí.Cuộc sống quá bình yên.Một người đàn ông tuyệt đẹp tài hoa xuất chúng đến như vậy, cô có thể giữ chân được sao?Nhớ đến một người đàn ông mặc y phục trắng đội vương miện vàng, nhớ đến bàn tay to lớn của người đàn ông kia vung lên là quyết định sinh tử, nhớ đến một ít ký ức tuyệt đẹp làm Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy khó chịu, trái tim vô cùng đau đớn nổi lên.Có lẽ hắn không nên đến đây?Vốn không thuộc về cô, làm sao có thể cố gắng cưỡng cầu được?Thật ra có đôi khi, nhìn lại thế giới này, Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.Giống như chưa từng thuộc về nơi này.A Dạ và ông nội đã mất.Nếu về sau không có A Tuyết, cô nghi ngờ mình sẽ sống như thế nào.Ở tại thế giới xi măng cốt thép này sống qua 20 năm, ngoại trừ căn phòng nhỏ của ông nội, không tìm thấy một chút dấu vết sinh tồn của cô.Ngoại trừ hai người thân cận nhất, tất cả trí nhớ đều là đen tối cùng đẫm máu, mỗi ngày không huấn luyện thì ám sát, ngày qua ngày cuộc sống không thấy ánh mặt trời.Sự yên tĩnh là một hy vọng xa vời.Ở thời cổ đại kia, nếu A Tuyết muốn cưới vợ bé có lẽ cô sẽ nhập gia tùy tục mà chấp nhận thôi?Dù sao, mỗi ngày trông chừng một người sẽ cảm thấy bất an, cũng sẽ mệt mỏi....