Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 268: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (31)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn cũng đã nói hết lời như vậy, vì sao cô vẫn còn không chịu hiểu?Là không hiểu?Hay là không muốn hiểu. . . .Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của cô, bỗng ngay lúc này chợt thấy trong lòng đau nhói.Vì sự không tín nhiệm của cô . . .Vì sự cố gắng và trả giá của mình bấy lâu nay, đều biến thành chuyện cười theo sự hoài nghi của cô!Đôi mắt đen như mực sâu sắc nhìn chằm chằm cô.Đông Phương Tuyết chợt nở nụ cười. . . .Đôi mắt tối đen như mực, cái loại mực đen đó đã che giấu tất cả tâm tình trong mắt hắn. . . .Ánh mắt ấy, là thần sắc mà Nguyệt Trì Lạc nhìn không thể nào hiểu.Đột nhiên cô cảm thấy có chút kinh hãi. . . .Ánh mắt như thế, đã rất rất lâu rồi cô không có nhìn thấy tồn tại trên người hắn.Câu hỏi đó của mình khiến hắn không vui sao? Nguyệt Trì Lạc rũ mắt xuống hàng mi dài.Bỗng nhiên, Đông Phương Tuyết lại lấy tay nâng cằm cô lên.Dùng sức giữ chặt không cho cô trốn tránh.Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào trong đáy mắt cô, hắn lạnh lùng lên tiếng ép hỏi: "Nguyệt Trì Lạc, em thực sự muốn anh nói? Em suy nghĩ kỹ chưa nếu nhất định muốn anh phải nói?"Em thật sự không tin tưởng anh đến thế sao. . . . .Thời gian qua lâu như vậy, hắn nghĩ rằng họ phải là một đôi tin tưởng nhau nhất trên cái thế giới này, là người gần gũi với nhau nhất. . . .Nhưng chưa từng nghĩ, chỉ cần một chút hiểu lầm như vậy.Tất cả mọi sự tin tưởng, đều vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. . . .Nhìn ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn mình lạnh lùng như thế, Nguyệt Trì Lạc há to miệng. . . .Rất muốn giải thích, rất muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhắm lại mắt, chớp chớp mắt để xua tan ẩm ướt trong mắt.Rồi lại mở mắt ra cũng chỉ là trong nháy mắt, giọng nói của cô có vẻ như không còn giống của mình nữa."Đông Phương Tuyết, em muốn anh nói!"Em muốn anh nói, anh không có ra ngoài lăng nhăng, anh không có phản bội em. . . .Lâu vậy rồi, cũng đã qua nhiều ngày thế nhưng hắn lại không có một lời giải thích nào.Sao mình có thể không trách? Sao mình có thể không giận?Nhưng không ngờ, chỉ một câu nói đó đã hủy bỏ tất cả tin tưởng!Rất lâu, rất lâu.Bàn tay Đông Phương Tuyết tựa như không còn chút hơi sức nào, rũ xuống bàn tay đang để dưới cằm cô rồi dời mắt sang hướng khác.Trong nháy mắt đó, khí lạnh trên người hắn như càng tăng thêm mãnh liệt, lạnh đến nỗi có thể đông cứng tất cả sinh vật. . . .
Hắn cũng đã nói hết lời như vậy, vì sao cô vẫn còn không chịu hiểu?
Là không hiểu?
Hay là không muốn hiểu. . . .
Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của cô, bỗng ngay lúc này chợt thấy trong lòng đau nhói.
Vì sự không tín nhiệm của cô . . .
Vì sự cố gắng và trả giá của mình bấy lâu nay, đều biến thành chuyện cười theo sự hoài nghi của cô!
Đôi mắt đen như mực sâu sắc nhìn chằm chằm cô.
Đông Phương Tuyết chợt nở nụ cười. . . .
Đôi mắt tối đen như mực, cái loại mực đen đó đã che giấu tất cả tâm tình trong mắt hắn. . . .
Ánh mắt ấy, là thần sắc mà Nguyệt Trì Lạc nhìn không thể nào hiểu.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút kinh hãi. . . .
Ánh mắt như thế, đã rất rất lâu rồi cô không có nhìn thấy tồn tại trên người hắn.
Câu hỏi đó của mình khiến hắn không vui sao? Nguyệt Trì Lạc rũ mắt xuống hàng mi dài.
Bỗng nhiên, Đông Phương Tuyết lại lấy tay nâng cằm cô lên.
Dùng sức giữ chặt không cho cô trốn tránh.
Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào trong đáy mắt cô, hắn lạnh lùng lên tiếng ép hỏi: "Nguyệt Trì Lạc, em thực sự muốn anh nói? Em suy nghĩ kỹ chưa nếu nhất định muốn anh phải nói?"
Em thật sự không tin tưởng anh đến thế sao. . . . .
Thời gian qua lâu như vậy, hắn nghĩ rằng họ phải là một đôi tin tưởng nhau nhất trên cái thế giới này, là người gần gũi với nhau nhất. . . .
Nhưng chưa từng nghĩ, chỉ cần một chút hiểu lầm như vậy.
Tất cả mọi sự tin tưởng, đều vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. . . .
Nhìn ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn mình lạnh lùng như thế, Nguyệt Trì Lạc há to miệng. . . .Rất muốn giải thích, rất muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhắm lại mắt, chớp chớp mắt để xua tan ẩm ướt trong mắt.
Rồi lại mở mắt ra cũng chỉ là trong nháy mắt, giọng nói của cô có vẻ như không còn giống của mình nữa.
"Đông Phương Tuyết, em muốn anh nói!"
Em muốn anh nói, anh không có ra ngoài lăng nhăng, anh không có phản bội em. . . .
Lâu vậy rồi, cũng đã qua nhiều ngày thế nhưng hắn lại không có một lời giải thích nào.
Sao mình có thể không trách? Sao mình có thể không giận?
Nhưng không ngờ, chỉ một câu nói đó đã hủy bỏ tất cả tin tưởng!
Rất lâu, rất lâu.
Bàn tay Đông Phương Tuyết tựa như không còn chút hơi sức nào, rũ xuống bàn tay đang để dưới cằm cô rồi dời mắt sang hướng khác.
Trong nháy mắt đó, khí lạnh trên người hắn như càng tăng thêm mãnh liệt, lạnh đến nỗi có thể đông cứng tất cả sinh vật. . . .
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn cũng đã nói hết lời như vậy, vì sao cô vẫn còn không chịu hiểu?Là không hiểu?Hay là không muốn hiểu. . . .Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của cô, bỗng ngay lúc này chợt thấy trong lòng đau nhói.Vì sự không tín nhiệm của cô . . .Vì sự cố gắng và trả giá của mình bấy lâu nay, đều biến thành chuyện cười theo sự hoài nghi của cô!Đôi mắt đen như mực sâu sắc nhìn chằm chằm cô.Đông Phương Tuyết chợt nở nụ cười. . . .Đôi mắt tối đen như mực, cái loại mực đen đó đã che giấu tất cả tâm tình trong mắt hắn. . . .Ánh mắt ấy, là thần sắc mà Nguyệt Trì Lạc nhìn không thể nào hiểu.Đột nhiên cô cảm thấy có chút kinh hãi. . . .Ánh mắt như thế, đã rất rất lâu rồi cô không có nhìn thấy tồn tại trên người hắn.Câu hỏi đó của mình khiến hắn không vui sao? Nguyệt Trì Lạc rũ mắt xuống hàng mi dài.Bỗng nhiên, Đông Phương Tuyết lại lấy tay nâng cằm cô lên.Dùng sức giữ chặt không cho cô trốn tránh.Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào trong đáy mắt cô, hắn lạnh lùng lên tiếng ép hỏi: "Nguyệt Trì Lạc, em thực sự muốn anh nói? Em suy nghĩ kỹ chưa nếu nhất định muốn anh phải nói?"Em thật sự không tin tưởng anh đến thế sao. . . . .Thời gian qua lâu như vậy, hắn nghĩ rằng họ phải là một đôi tin tưởng nhau nhất trên cái thế giới này, là người gần gũi với nhau nhất. . . .Nhưng chưa từng nghĩ, chỉ cần một chút hiểu lầm như vậy.Tất cả mọi sự tin tưởng, đều vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. . . .Nhìn ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn mình lạnh lùng như thế, Nguyệt Trì Lạc há to miệng. . . .Rất muốn giải thích, rất muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhắm lại mắt, chớp chớp mắt để xua tan ẩm ướt trong mắt.Rồi lại mở mắt ra cũng chỉ là trong nháy mắt, giọng nói của cô có vẻ như không còn giống của mình nữa."Đông Phương Tuyết, em muốn anh nói!"Em muốn anh nói, anh không có ra ngoài lăng nhăng, anh không có phản bội em. . . .Lâu vậy rồi, cũng đã qua nhiều ngày thế nhưng hắn lại không có một lời giải thích nào.Sao mình có thể không trách? Sao mình có thể không giận?Nhưng không ngờ, chỉ một câu nói đó đã hủy bỏ tất cả tin tưởng!Rất lâu, rất lâu.Bàn tay Đông Phương Tuyết tựa như không còn chút hơi sức nào, rũ xuống bàn tay đang để dưới cằm cô rồi dời mắt sang hướng khác.Trong nháy mắt đó, khí lạnh trên người hắn như càng tăng thêm mãnh liệt, lạnh đến nỗi có thể đông cứng tất cả sinh vật. . . .