Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 275: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (38)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn chỉ lừa gạt cô có một lần, và cũng từ khi đó cô đã không bao giờ tin hắn nữa rồi. . . . .Cho dù cô nói tin tưởng, nhưng từ hành động, thậm chí là từ hành vi, cũng là thái độ tiện đà tương phản.Đây là chính là cái gì gọi là một lần bị rắn cắn suốt mười năm sợ dây thừng?Hắn cười khổ. . . .Tự gây nghiệt, không thể sống!Dừng lại một chút Đông Phương Tuyết nói tiếp: "Em không có tha thứ cho anh, thậm chí chưa bao giờ tha thứ cho anh.""Cái điện thoại kia, chúng ta đã nói trừ phi gặp phải nguy hiểm tánh mạng, nếu không cả đời này cũng không được đụng tới. . . ."Hắn lấy ra một phần tờ báo, chỉ vào phía trên tấm ảnh mà hắn Nam Cung Tĩnh chụp chung, bình tĩnh nói: "Cũng bởi vì tờ báo này, tấm hình này, cũng bởi vì chút chuyện như thế, cả số điện thoại đó em cũng có thể gọi?""Nguyệt Trì Lạc, rốt cuộc em có nghĩ tới anh hay không? Rốt cuộc em có quan tâm đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia hay không?"Thời điểm nhận được cuộc điện thoại đó, trong lòng hắn khẩn trương tưởng chừng như muốn hóa ngu.Nỗi sợ hãi đó, sự lo lắng khẩn trương đó. . . . .Mấy năm rồi chưa từng gọi vào cái điện thoại đó, đã nói với nhau trừ phi có nguy hiểm gì tới mạng sống mới được gọi điện thoại. . . . .Giây phút nhận được cuộc điện thoại đó, hắn thật sự nghĩ rằng cô đã xảy ra chuyện!Kết quả. . . .Đông Phương Tuyết cười nhẹ còn kèm theo chút sự tự giễu: "Em không hề có chút lòng tin nào dành cho anh? Em không hề có, cho tới bây giờ cũng không có. . . . . Anh cố làm nhiều chuyện như thế để được em tin tưởng, nhưng lại không bù đắp được một chút chuyện sai lầm đó của anh. . . ."Cuối cùng, Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc.Đôi mắt màu tro lạnh âm u buồn tẻ nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn vào đáy lòng của cô.Đông Phương Tuyết nhẹ nhàng nói: "A Lạc, không chỉ em biết mệt mỏi, anh cũng biết."
Hắn chỉ lừa gạt cô có một lần, và cũng từ khi đó cô đã không bao giờ tin hắn nữa rồi. . . . .
Cho dù cô nói tin tưởng, nhưng từ hành động, thậm chí là từ hành vi, cũng là thái độ tiện đà tương phản.
Đây là chính là cái gì gọi là một lần bị rắn cắn suốt mười năm sợ dây thừng?
Hắn cười khổ. . . .
Tự gây nghiệt, không thể sống!
Dừng lại một chút Đông Phương Tuyết nói tiếp: "Em không có tha thứ cho anh, thậm chí chưa bao giờ tha thứ cho anh."
"Cái điện thoại kia, chúng ta đã nói trừ phi gặp phải nguy hiểm tánh mạng, nếu không cả đời này cũng không được đụng tới. . . ."
Hắn lấy ra một phần tờ báo, chỉ vào phía trên tấm ảnh mà hắn Nam Cung Tĩnh chụp chung, bình tĩnh nói: "Cũng bởi vì tờ báo này, tấm hình này, cũng bởi vì chút chuyện như thế, cả số điện thoại đó em cũng có thể gọi?"
"Nguyệt Trì Lạc, rốt cuộc em có nghĩ tới anh hay không? Rốt cuộc em có quan tâm đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia hay không?"
Thời điểm nhận được cuộc điện thoại đó, trong lòng hắn khẩn trương tưởng chừng như muốn hóa ngu.
Nỗi sợ hãi đó, sự lo lắng khẩn trương đó. . . . .
Mấy năm rồi chưa từng gọi vào cái điện thoại đó, đã nói với nhau trừ phi có nguy hiểm gì tới mạng sống mới được gọi điện thoại. . . . .
Giây phút nhận được cuộc điện thoại đó, hắn thật sự nghĩ rằng cô đã xảy ra chuyện!
Kết quả. . . .
Đông Phương Tuyết cười nhẹ còn kèm theo chút sự tự giễu: "Em không hề có chút lòng tin nào dành cho anh? Em không hề có, cho tới bây giờ cũng không có. . . . . Anh cố làm nhiều chuyện như thế để được em tin tưởng, nhưng lại không bù đắp được một chút chuyện sai lầm đó của anh. . . ."
Cuối cùng, Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc.
Đôi mắt màu tro lạnh âm u buồn tẻ nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn vào đáy lòng của cô.
Đông Phương Tuyết nhẹ nhàng nói: "A Lạc, không chỉ em biết mệt mỏi, anh cũng biết."
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn chỉ lừa gạt cô có một lần, và cũng từ khi đó cô đã không bao giờ tin hắn nữa rồi. . . . .Cho dù cô nói tin tưởng, nhưng từ hành động, thậm chí là từ hành vi, cũng là thái độ tiện đà tương phản.Đây là chính là cái gì gọi là một lần bị rắn cắn suốt mười năm sợ dây thừng?Hắn cười khổ. . . .Tự gây nghiệt, không thể sống!Dừng lại một chút Đông Phương Tuyết nói tiếp: "Em không có tha thứ cho anh, thậm chí chưa bao giờ tha thứ cho anh.""Cái điện thoại kia, chúng ta đã nói trừ phi gặp phải nguy hiểm tánh mạng, nếu không cả đời này cũng không được đụng tới. . . ."Hắn lấy ra một phần tờ báo, chỉ vào phía trên tấm ảnh mà hắn Nam Cung Tĩnh chụp chung, bình tĩnh nói: "Cũng bởi vì tờ báo này, tấm hình này, cũng bởi vì chút chuyện như thế, cả số điện thoại đó em cũng có thể gọi?""Nguyệt Trì Lạc, rốt cuộc em có nghĩ tới anh hay không? Rốt cuộc em có quan tâm đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia hay không?"Thời điểm nhận được cuộc điện thoại đó, trong lòng hắn khẩn trương tưởng chừng như muốn hóa ngu.Nỗi sợ hãi đó, sự lo lắng khẩn trương đó. . . . .Mấy năm rồi chưa từng gọi vào cái điện thoại đó, đã nói với nhau trừ phi có nguy hiểm gì tới mạng sống mới được gọi điện thoại. . . . .Giây phút nhận được cuộc điện thoại đó, hắn thật sự nghĩ rằng cô đã xảy ra chuyện!Kết quả. . . .Đông Phương Tuyết cười nhẹ còn kèm theo chút sự tự giễu: "Em không hề có chút lòng tin nào dành cho anh? Em không hề có, cho tới bây giờ cũng không có. . . . . Anh cố làm nhiều chuyện như thế để được em tin tưởng, nhưng lại không bù đắp được một chút chuyện sai lầm đó của anh. . . ."Cuối cùng, Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc.Đôi mắt màu tro lạnh âm u buồn tẻ nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn vào đáy lòng của cô.Đông Phương Tuyết nhẹ nhàng nói: "A Lạc, không chỉ em biết mệt mỏi, anh cũng biết."