Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 279: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (42 -2)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết nói: "A Lạc, Đông Phương Tuyết yêu em, chỉ yêu mình em....”Từ nay về sau, Đông Phương Tuyết chỉ yêu mình Nguyệt Trì Lạc, thế giới của hắn cũng chỉ có cô.Chỉ có thể là cô, cũng sẽ chỉ có một mình cô!Hắn không dám cam đoan sau này sẽ thay lòng đổi dạ hay không, nhưng chỉ cần Nguyệt Trì Lạc một ngày còn là vợ của hắn, là người phụ nữ hắn yêu, như vậy hắn sẽ không phản bội cô, càng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.Thế giới của Đông Phương Tuyết, chỉ có —— Nguyệt Trì Lạc!Mà thời gian qua hắn lại để cho cô uất ức.....Đáng chết!Nghĩ tới đây, Đông Phương Tuyết theo bản năng siết chặt cánh tay, hình như như sợ cô không nghe thấy, lặp lại lời đã nói trước đó."Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết chỉ yêu em. . . . ."Khóe miệng dần dần hiện lên một đường cong ngọt ngào, Nguyệt Trì Lạc dựa vào lồng ngực Đông Phương Tuyết, cọ cọ đầu vào ngực hắn.Cô miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.Một lúc sau. . . .Không nghe được lời nói muốn nghe, Đông Phương Tuyết không nhịn được hừ một tiếng, tiếng cuối còn cố tình kéo thật dài.Giọng nói kia, rất nguy hiểm!Nguyệt Lạc Trì không nhịn được cười trộm, nghịch ngợm nói: "Ừ, em nghe rồi. . ."Nghe rồi?Thì ra là nghe thấy rồi?Đông Phương Tuyết cúi đầu xuống nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không biểu lộ gì thì nén không được tức giận.Người phụ nữ đáng chết này, lại có thể coi thường hắn như thế!"A Lạc, cho em thêm một cơ hội, nói. . ."Nói?Nói cái gì à!Muốn cô nói gì đây?Cho là Nguyệt Trì Lạc cô dễ bị bắt nạt?Nghĩ tới nửa tháng chịu uất ức, hỏa khí trong lòng Nguyệt Trì Lạc từ từ bốc lên.Tôi đây không nói, xem anh có thể như thế nào!Miễn cưỡng ngáp một cái, "Được rồi, em đi ngủ đây.....”Dừng một chút, nhìn gương mặt của người đàn ông đã đen đi một nửa tâm tình trong lòng lại tốt lên, cô hôn lên mặt người đàn ông nào đó một cái, trong lúc hắn còn đang ngây ngẩn cô lấy tốc độ sét đánh chạy thật nhanh về phía phòng ngủ.Đùa à!Cô chọc hắn nổi giận không trốn thì đúng là ngu ấy à!Nhưng cánh tay của Đông Phương Tuyết dường như còn nhanh hơn đã tóm gọn lấy cô.Nguyệt Trì Lạc cả kinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông nhướng lên, bên trong là hai ngọn lửa dường như muốn thiêu đốt tất cả.
Đông Phương Tuyết nói: "A Lạc, Đông Phương Tuyết yêu em, chỉ yêu mình em....”
Từ nay về sau, Đông Phương Tuyết chỉ yêu mình Nguyệt Trì Lạc, thế giới của hắn cũng chỉ có cô.
Chỉ có thể là cô, cũng sẽ chỉ có một mình cô!
Hắn không dám cam đoan sau này sẽ thay lòng đổi dạ hay không, nhưng chỉ cần Nguyệt Trì Lạc một ngày còn là vợ của hắn, là người phụ nữ hắn yêu, như vậy hắn sẽ không phản bội cô, càng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.
Thế giới của Đông Phương Tuyết, chỉ có —— Nguyệt Trì Lạc!
Mà thời gian qua hắn lại để cho cô uất ức.....
Đáng chết!
Nghĩ tới đây, Đông Phương Tuyết theo bản năng siết chặt cánh tay, hình như như sợ cô không nghe thấy, lặp lại lời đã nói trước đó.
"Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết chỉ yêu em. . . . ."
Khóe miệng dần dần hiện lên một đường cong ngọt ngào, Nguyệt Trì Lạc dựa vào lồng ngực Đông Phương Tuyết, cọ cọ đầu vào ngực hắn.
Cô miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
Một lúc sau. . . .
Không nghe được lời nói muốn nghe, Đông Phương Tuyết không nhịn được hừ một tiếng, tiếng cuối còn cố tình kéo thật dài.
Giọng nói kia, rất nguy hiểm!
Nguyệt Lạc Trì không nhịn được cười trộm, nghịch ngợm nói: "Ừ, em nghe rồi. . ."
Nghe rồi?
Thì ra là nghe thấy rồi?
Đông Phương Tuyết cúi đầu xuống nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không biểu lộ gì thì nén không được tức giận.
Người phụ nữ đáng chết này, lại có thể coi thường hắn như thế!
"A Lạc, cho em thêm một cơ hội, nói. . ."
Nói?
Nói cái gì à!
Muốn cô nói gì đây?
Cho là Nguyệt Trì Lạc cô dễ bị bắt nạt?
Nghĩ tới nửa tháng chịu uất ức, hỏa khí trong lòng Nguyệt Trì Lạc từ từ bốc lên.
Tôi đây không nói, xem anh có thể như thế nào!
Miễn cưỡng ngáp một cái, "Được rồi, em đi ngủ đây.....”
Dừng một chút, nhìn gương mặt của người đàn ông đã đen đi một nửa tâm tình trong lòng lại tốt lên, cô hôn lên mặt người đàn ông nào đó một cái, trong lúc hắn còn đang ngây ngẩn cô lấy tốc độ sét đánh chạy thật nhanh về phía phòng ngủ.
Đùa à!
Cô chọc hắn nổi giận không trốn thì đúng là ngu ấy à!
Nhưng cánh tay của Đông Phương Tuyết dường như còn nhanh hơn đã tóm gọn lấy cô.
Nguyệt Trì Lạc cả kinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông nhướng lên, bên trong là hai ngọn lửa dường như muốn thiêu đốt tất cả.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đông Phương Tuyết nói: "A Lạc, Đông Phương Tuyết yêu em, chỉ yêu mình em....”Từ nay về sau, Đông Phương Tuyết chỉ yêu mình Nguyệt Trì Lạc, thế giới của hắn cũng chỉ có cô.Chỉ có thể là cô, cũng sẽ chỉ có một mình cô!Hắn không dám cam đoan sau này sẽ thay lòng đổi dạ hay không, nhưng chỉ cần Nguyệt Trì Lạc một ngày còn là vợ của hắn, là người phụ nữ hắn yêu, như vậy hắn sẽ không phản bội cô, càng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.Thế giới của Đông Phương Tuyết, chỉ có —— Nguyệt Trì Lạc!Mà thời gian qua hắn lại để cho cô uất ức.....Đáng chết!Nghĩ tới đây, Đông Phương Tuyết theo bản năng siết chặt cánh tay, hình như như sợ cô không nghe thấy, lặp lại lời đã nói trước đó."Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết chỉ yêu em. . . . ."Khóe miệng dần dần hiện lên một đường cong ngọt ngào, Nguyệt Trì Lạc dựa vào lồng ngực Đông Phương Tuyết, cọ cọ đầu vào ngực hắn.Cô miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.Một lúc sau. . . .Không nghe được lời nói muốn nghe, Đông Phương Tuyết không nhịn được hừ một tiếng, tiếng cuối còn cố tình kéo thật dài.Giọng nói kia, rất nguy hiểm!Nguyệt Lạc Trì không nhịn được cười trộm, nghịch ngợm nói: "Ừ, em nghe rồi. . ."Nghe rồi?Thì ra là nghe thấy rồi?Đông Phương Tuyết cúi đầu xuống nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không biểu lộ gì thì nén không được tức giận.Người phụ nữ đáng chết này, lại có thể coi thường hắn như thế!"A Lạc, cho em thêm một cơ hội, nói. . ."Nói?Nói cái gì à!Muốn cô nói gì đây?Cho là Nguyệt Trì Lạc cô dễ bị bắt nạt?Nghĩ tới nửa tháng chịu uất ức, hỏa khí trong lòng Nguyệt Trì Lạc từ từ bốc lên.Tôi đây không nói, xem anh có thể như thế nào!Miễn cưỡng ngáp một cái, "Được rồi, em đi ngủ đây.....”Dừng một chút, nhìn gương mặt của người đàn ông đã đen đi một nửa tâm tình trong lòng lại tốt lên, cô hôn lên mặt người đàn ông nào đó một cái, trong lúc hắn còn đang ngây ngẩn cô lấy tốc độ sét đánh chạy thật nhanh về phía phòng ngủ.Đùa à!Cô chọc hắn nổi giận không trốn thì đúng là ngu ấy à!Nhưng cánh tay của Đông Phương Tuyết dường như còn nhanh hơn đã tóm gọn lấy cô.Nguyệt Trì Lạc cả kinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông nhướng lên, bên trong là hai ngọn lửa dường như muốn thiêu đốt tất cả.