Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 284: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (47 - 7)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "A Lạc, em nói xem, con của chúng ta có thể đã có bên trong chưa?”Dán vào bụng Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết cười vui vẻ như một đứa bé.Nguyệt Trì Lạc gắt giọng: "Nào có nhanh như vậy, anh cứ làm như trồng rau ấy. . . ."Trồng rau cũng không nhanh như vậy, còn phải tưới nước nảy mầm!Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên trước bụng của Nguyệt Trì Lạc, hàng lông mi khẽ nhếch lên, cong cong đến mê hoặc lòng người, đôi đồng tử màu xám giống như ánh sao trong đêm tối chợt phát ánh sáng đến chói mắt.Nốt Chu Sa giữa hai hàng lông mày tuyệt đẹp tự nhiên.Đông Phương Tuyết khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại càng khiến người ta khuynh tâm.Trên đời này, chỉ sợ không người nào không thể cố ý mê hoặc người đàn ông này.Hai mắt nóng rực khóa chặt trên vẻ mặt khẩn trương của Nguyệt Trì Lạc, từ từ lại gần môi cô...Rạo rực áp xuống.Nguyệt Trì Lạc nghe thấy âm thanh của Đông Phương Tuyết mơ hồ truyền đến."A Lạc, bây giờ, chúng ta nên tạo người thôi......”Ngày thứ hai.Nguyệt Trì Lạc vẫn bị Đông Phương Tuyết đánh thức, mặc dù động tác của hắn đã rất nhẹ nhàng.Có thể là do lòng cảnh giác của Nguyệt Trì Lạc hoặc cũng có thể là cô đã tỉnh.Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần Đông Phương Tuyết vừa tỉnh, Nguyệt Trì Lạc nhất định sẽ tỉnh dậy theo.Ở với nhau bấy lâu nay, Đông Phương Tuyết biết nói cũng vô ích, cho nên cũng lười nói.Chỉ dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.Lần này cũng như vậy.Đông Phương Tuyết hôn chào buổi sáng với Nguyệt Trì Lạc, nhìn cô gái còn đang mơ màng một lúc rồi mới đi rửa mặt.Nguyệt Trì Lạc vén chăn lên bước xuống sàn nhà.Sàn nhà hơi lạnh, khiến đôi chân trắng muốt hơi co lại.Nguyệt Trì Lạc theo thói quen mở tủ quần áo.Một tủ đầy quần áo, bên trái treo quần áo của Nguyệt Trì Lạc cô, bên phải là đồ của Đông Phương Tuyết, còn phía dưới là đồ trang sức.Mỗi lần thấy sắp xếp như vậy đều khiến cô cảm thấy ấm áp.Nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc chờ Đông Phương Tuyết mặc quần áo tử tế, sau đó hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, giúp Đông Phương Tuyết thắt và vạt!
"A Lạc, em nói xem, con của chúng ta có thể đã có bên trong chưa?”
Dán vào bụng Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết cười vui vẻ như một đứa bé.
Nguyệt Trì Lạc gắt giọng: "Nào có nhanh như vậy, anh cứ làm như trồng rau ấy. . . ."
Trồng rau cũng không nhanh như vậy, còn phải tưới nước nảy mầm!
Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên trước bụng của Nguyệt Trì Lạc, hàng lông mi khẽ nhếch lên, cong cong đến mê hoặc lòng người, đôi đồng tử màu xám giống như ánh sao trong đêm tối chợt phát ánh sáng đến chói mắt.
Nốt Chu Sa giữa hai hàng lông mày tuyệt đẹp tự nhiên.
Đông Phương Tuyết khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại càng khiến người ta khuynh tâm.
Trên đời này, chỉ sợ không người nào không thể cố ý mê hoặc người đàn ông này.
Hai mắt nóng rực khóa chặt trên vẻ mặt khẩn trương của Nguyệt Trì Lạc, từ từ lại gần môi cô...
Rạo rực áp xuống.
Nguyệt Trì Lạc nghe thấy âm thanh của Đông Phương Tuyết mơ hồ truyền đến.
"A Lạc, bây giờ, chúng ta nên tạo người thôi......”
Ngày thứ hai.
Nguyệt Trì Lạc vẫn bị Đông Phương Tuyết đánh thức, mặc dù động tác của hắn đã rất nhẹ nhàng.
Có thể là do lòng cảnh giác của Nguyệt Trì Lạc hoặc cũng có thể là cô đã tỉnh.
Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần Đông Phương Tuyết vừa tỉnh, Nguyệt Trì Lạc nhất định sẽ tỉnh dậy theo.
Ở với nhau bấy lâu nay, Đông Phương Tuyết biết nói cũng vô ích, cho nên cũng lười nói.
Chỉ dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Lần này cũng như vậy.
Đông Phương Tuyết hôn chào buổi sáng với Nguyệt Trì Lạc, nhìn cô gái còn đang mơ màng một lúc rồi mới đi rửa mặt.
Nguyệt Trì Lạc vén chăn lên bước xuống sàn nhà.
Sàn nhà hơi lạnh, khiến đôi chân trắng muốt hơi co lại.
Nguyệt Trì Lạc theo thói quen mở tủ quần áo.
Một tủ đầy quần áo, bên trái treo quần áo của Nguyệt Trì Lạc cô, bên phải là đồ của Đông Phương Tuyết, còn phía dưới là đồ trang sức.
Mỗi lần thấy sắp xếp như vậy đều khiến cô cảm thấy ấm áp.
Nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc chờ Đông Phương Tuyết mặc quần áo tử tế, sau đó hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, giúp Đông Phương Tuyết thắt và vạt!
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "A Lạc, em nói xem, con của chúng ta có thể đã có bên trong chưa?”Dán vào bụng Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết cười vui vẻ như một đứa bé.Nguyệt Trì Lạc gắt giọng: "Nào có nhanh như vậy, anh cứ làm như trồng rau ấy. . . ."Trồng rau cũng không nhanh như vậy, còn phải tưới nước nảy mầm!Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên trước bụng của Nguyệt Trì Lạc, hàng lông mi khẽ nhếch lên, cong cong đến mê hoặc lòng người, đôi đồng tử màu xám giống như ánh sao trong đêm tối chợt phát ánh sáng đến chói mắt.Nốt Chu Sa giữa hai hàng lông mày tuyệt đẹp tự nhiên.Đông Phương Tuyết khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại càng khiến người ta khuynh tâm.Trên đời này, chỉ sợ không người nào không thể cố ý mê hoặc người đàn ông này.Hai mắt nóng rực khóa chặt trên vẻ mặt khẩn trương của Nguyệt Trì Lạc, từ từ lại gần môi cô...Rạo rực áp xuống.Nguyệt Trì Lạc nghe thấy âm thanh của Đông Phương Tuyết mơ hồ truyền đến."A Lạc, bây giờ, chúng ta nên tạo người thôi......”Ngày thứ hai.Nguyệt Trì Lạc vẫn bị Đông Phương Tuyết đánh thức, mặc dù động tác của hắn đã rất nhẹ nhàng.Có thể là do lòng cảnh giác của Nguyệt Trì Lạc hoặc cũng có thể là cô đã tỉnh.Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần Đông Phương Tuyết vừa tỉnh, Nguyệt Trì Lạc nhất định sẽ tỉnh dậy theo.Ở với nhau bấy lâu nay, Đông Phương Tuyết biết nói cũng vô ích, cho nên cũng lười nói.Chỉ dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.Lần này cũng như vậy.Đông Phương Tuyết hôn chào buổi sáng với Nguyệt Trì Lạc, nhìn cô gái còn đang mơ màng một lúc rồi mới đi rửa mặt.Nguyệt Trì Lạc vén chăn lên bước xuống sàn nhà.Sàn nhà hơi lạnh, khiến đôi chân trắng muốt hơi co lại.Nguyệt Trì Lạc theo thói quen mở tủ quần áo.Một tủ đầy quần áo, bên trái treo quần áo của Nguyệt Trì Lạc cô, bên phải là đồ của Đông Phương Tuyết, còn phía dưới là đồ trang sức.Mỗi lần thấy sắp xếp như vậy đều khiến cô cảm thấy ấm áp.Nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc chờ Đông Phương Tuyết mặc quần áo tử tế, sau đó hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, giúp Đông Phương Tuyết thắt và vạt!