Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 286: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (49 - 9)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Chiếc cà vạt được dệt từ tơ tằm nổi vân hoa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, giá cả. . . . Không đáng nhìn.Đối với người như Nguyệt Trì Lạc, căn bản nhìn trúng là nhấc luôn.Mặc dù cô không có cha mẹ, nhưng từ nhỏ thứ nên có cho tới bây giờ đều không ít, càng về sau này cuộc sống lại càng khỏi phải nói.Hơn nữa khi làm đặc công, thù lao cũng không ít. . . . .Giá tiền chẳng hạn, lại càng khỏi phải nói.Nguyệt Trì Lạc sờ một cái cà vạt, tưởng tượng cảnh Đông Phương Tuyết đeo nó trên cổ, khóe miệng chậm rãi cong lên.Nhất định, rất đẹp mắt.Đang muốn gọi nhân viên phục vụ, lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nữ thanh thúy dễ nghe."Cô bán hàng, tôi muốn cái này."Bàn tay trắng noãn chỉ vào chiếc cà vạt màu xanh ngọc bên cạnh Nguyệt Trì Lạc.Giọng nói lanh lảnh dễ nghe này ở rất gần Nguyệt Trì Lạc, thậm chí là ở ngay sát bên tai, giống như là cố ý nói cho Nguyệt Trì Lạc nghe.Nguyệt Trì Lạc ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là mùi hoa Bách Hợp.Mùi này rất dễ chịu, cũng không làm người ta khó chịu.Gương mặt xinh đẹp khẽ nhíu lại, Nguyệt Trì Lạc thuận thế ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi chợt co rụt lại.Gương mặt vô cùng tuyệt mỹ như vậy đập vào mi mắt.Chủ nhân của gương mặt này có biểu cảm phong phú, cho thấy mỗi nét mặt của cô ta đều là tự phát, thậm chí không hề có chút giả tạo.Cô ta cười nhẹ nhìn Nguyệt Trì Lạc, không hề có chút ngạc nhiên e ngại nào lại còn kèm theo chút khiêu khích.Gương mặt tinh xảo mỹ lệ đó có thể nói sánh hơn cả những bảo vật quý giá, cùng một đôi mắt màu hổ phách cực kỳ chói lọi.Đôi đồng tử trong trẻo lấp lánh, không nhiễm bất cứ tạp chất gì.Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng con ngươi đen nhánh thoáng hiện tia lạnh lẽo.Không thể phủ nhận, người phụ nữ này thật đặc biệt.Đặc biệt đến mức trong lòng Nguyệt Trì Lạc có chút khác thường. . . .Dĩ nhiên, quan trọng nhất không phải người phụ nữ này đặc biệt, mà người phụ nữ này chính là người phụ nữa cùng Đông Phương Tuyết đăng trên đầu tờ báo.Người phụ nữ này, chính là chị gái của Nam Cung Huyên!Lúc này cô ta tới đây làm gì?Khiêu khích mình?Tuyên chiến với mình?Nguyệt Trì Lạc cũng không thường ra khỏi nhà, cho nên càng không có chuyện trùng hợp như vậy.Cô vừa ra nhà lần đầu tiên đã chạm mặt cô ta!Chẳng lẽ, cô ta luôn theo dõi mình?

Chiếc cà vạt được dệt từ tơ tằm nổi vân hoa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, giá cả. . . . Không đáng nhìn.

Đối với người như Nguyệt Trì Lạc, căn bản nhìn trúng là nhấc luôn.

Mặc dù cô không có cha mẹ, nhưng từ nhỏ thứ nên có cho tới bây giờ đều không ít, càng về sau này cuộc sống lại càng khỏi phải nói.

Hơn nữa khi làm đặc công, thù lao cũng không ít. . . . .

Giá tiền chẳng hạn, lại càng khỏi phải nói.

Nguyệt Trì Lạc sờ một cái cà vạt, tưởng tượng cảnh Đông Phương Tuyết đeo nó trên cổ, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Nhất định, rất đẹp mắt.

Đang muốn gọi nhân viên phục vụ, lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nữ thanh thúy dễ nghe.

"Cô bán hàng, tôi muốn cái này."

Bàn tay trắng noãn chỉ vào chiếc cà vạt màu xanh ngọc bên cạnh Nguyệt Trì Lạc.

Giọng nói lanh lảnh dễ nghe này ở rất gần Nguyệt Trì Lạc, thậm chí là ở ngay sát bên tai, giống như là cố ý nói cho Nguyệt Trì Lạc nghe.

Nguyệt Trì Lạc ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là mùi hoa Bách Hợp.

Mùi này rất dễ chịu, cũng không làm người ta khó chịu.

Gương mặt xinh đẹp khẽ nhíu lại, Nguyệt Trì Lạc thuận thế ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi chợt co rụt lại.

Gương mặt vô cùng tuyệt mỹ như vậy đập vào mi mắt.

Chủ nhân của gương mặt này có biểu cảm phong phú, cho thấy mỗi nét mặt của cô ta đều là tự phát, thậm chí không hề có chút giả tạo.

Cô ta cười nhẹ nhìn Nguyệt Trì Lạc, không hề có chút ngạc nhiên e ngại nào lại còn kèm theo chút khiêu khích.

Gương mặt tinh xảo mỹ lệ đó có thể nói sánh hơn cả những bảo vật quý giá, cùng một đôi mắt màu hổ phách cực kỳ chói lọi.

Đôi đồng tử trong trẻo lấp lánh, không nhiễm bất cứ tạp chất gì.

Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng con ngươi đen nhánh thoáng hiện tia lạnh lẽo.

Không thể phủ nhận, người phụ nữ này thật đặc biệt.

Đặc biệt đến mức trong lòng Nguyệt Trì Lạc có chút khác thường. . . .

Dĩ nhiên, quan trọng nhất không phải người phụ nữ này đặc biệt, mà người phụ nữ này chính là người phụ nữa cùng Đông Phương Tuyết đăng trên đầu tờ báo.

Người phụ nữ này, chính là chị gái của Nam Cung Huyên!

Lúc này cô ta tới đây làm gì?

Khiêu khích mình?

Tuyên chiến với mình?

Nguyệt Trì Lạc cũng không thường ra khỏi nhà, cho nên càng không có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô vừa ra nhà lần đầu tiên đã chạm mặt cô ta!

Chẳng lẽ, cô ta luôn theo dõi mình?

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Chiếc cà vạt được dệt từ tơ tằm nổi vân hoa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, giá cả. . . . Không đáng nhìn.Đối với người như Nguyệt Trì Lạc, căn bản nhìn trúng là nhấc luôn.Mặc dù cô không có cha mẹ, nhưng từ nhỏ thứ nên có cho tới bây giờ đều không ít, càng về sau này cuộc sống lại càng khỏi phải nói.Hơn nữa khi làm đặc công, thù lao cũng không ít. . . . .Giá tiền chẳng hạn, lại càng khỏi phải nói.Nguyệt Trì Lạc sờ một cái cà vạt, tưởng tượng cảnh Đông Phương Tuyết đeo nó trên cổ, khóe miệng chậm rãi cong lên.Nhất định, rất đẹp mắt.Đang muốn gọi nhân viên phục vụ, lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nữ thanh thúy dễ nghe."Cô bán hàng, tôi muốn cái này."Bàn tay trắng noãn chỉ vào chiếc cà vạt màu xanh ngọc bên cạnh Nguyệt Trì Lạc.Giọng nói lanh lảnh dễ nghe này ở rất gần Nguyệt Trì Lạc, thậm chí là ở ngay sát bên tai, giống như là cố ý nói cho Nguyệt Trì Lạc nghe.Nguyệt Trì Lạc ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là mùi hoa Bách Hợp.Mùi này rất dễ chịu, cũng không làm người ta khó chịu.Gương mặt xinh đẹp khẽ nhíu lại, Nguyệt Trì Lạc thuận thế ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi chợt co rụt lại.Gương mặt vô cùng tuyệt mỹ như vậy đập vào mi mắt.Chủ nhân của gương mặt này có biểu cảm phong phú, cho thấy mỗi nét mặt của cô ta đều là tự phát, thậm chí không hề có chút giả tạo.Cô ta cười nhẹ nhìn Nguyệt Trì Lạc, không hề có chút ngạc nhiên e ngại nào lại còn kèm theo chút khiêu khích.Gương mặt tinh xảo mỹ lệ đó có thể nói sánh hơn cả những bảo vật quý giá, cùng một đôi mắt màu hổ phách cực kỳ chói lọi.Đôi đồng tử trong trẻo lấp lánh, không nhiễm bất cứ tạp chất gì.Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng con ngươi đen nhánh thoáng hiện tia lạnh lẽo.Không thể phủ nhận, người phụ nữ này thật đặc biệt.Đặc biệt đến mức trong lòng Nguyệt Trì Lạc có chút khác thường. . . .Dĩ nhiên, quan trọng nhất không phải người phụ nữ này đặc biệt, mà người phụ nữ này chính là người phụ nữa cùng Đông Phương Tuyết đăng trên đầu tờ báo.Người phụ nữ này, chính là chị gái của Nam Cung Huyên!Lúc này cô ta tới đây làm gì?Khiêu khích mình?Tuyên chiến với mình?Nguyệt Trì Lạc cũng không thường ra khỏi nhà, cho nên càng không có chuyện trùng hợp như vậy.Cô vừa ra nhà lần đầu tiên đã chạm mặt cô ta!Chẳng lẽ, cô ta luôn theo dõi mình?

Chương 286: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (49 - 9)