Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 289: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (52 - 12)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nếu như không phải đối tượng cô ta muốn quyến rũ là Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc sẽ vô cùng hâm mộ cô ta.Nghĩ đến những lời nói của Nam Cung Tĩnh trước khi đi, đôi mắt cô không khỏi cau lại.Cô quả thật muốn thử đợi xem Nam Cung Tĩnh có bản lãnh gì có thể làm cho A Tuyết đeo chiếc cà vạt màu xanh ngọc đó!Chỉ là….Đến lúc đó nếu như thật sự thấy nó trên người Đông Phương Tuyết, mặc kệ Nam Cung Tĩnh dùng bất kỳ thủ đoạn nào, liệu cô có thất vọng không?Nghĩ một chút, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc châm chọc nở nụ cười.Không phải là không đủ tin tưởng, mà là vẫn không bỏ được để tâm.Sự tín nhiệm này, thật đúng là không thể một sớm một chiều có thể mà thành được!"Thưa cô Nguyệt, mời cô ký tên ở phía trên." Âm thanh của nhân viên bán hàng phá vỡ suy nghĩ của Nguyệt Trì Lạc.Nhướng lên đôi mắt sắc bén nhìn vẻ mặt kính cẩn của cô phục vụ, hàng lông mi đậm dài của Nguyệt Trì Lạc rũ xuống, cô cầm bút hý hoáy ký tên mình lên tờ giấy.Tiếp đến cũng không ngẩng đầu lên nói: "Lần sau nhớ gọi tôi là bà Đông Phương!"Từ trung tâm thương mại đi ra, Nguyệt Trì Lạc liếc mắt đã nhìn thấy trước cổng trung tâm này là một chiếc xe Lamborghini thể thao sáng chói... Đứng bên cạnh là một anh chàng thanh niên cực kỳ đẹp trai.Mặc dù hắn ta đeo một chiếc kính mát bản to, mặc dù chiếc xe thể thao cực kỳ sáng chói, nhưng vẫn không che giấu hết vẻ đẹp của chàng thanh niên này.Hắn giống như một vật sáng, bất kỳ thứ gì cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn trên người hắn.Trên đường người đến người đi nhưng ánh mắt của họ đều dừng lại trên người anh thanh niên thật lâu không chịu rời.Hắn ta thản nhiên hưởng thụ ánh mắt của mọi người, thản nhiên nhìn Nguyệt Trì Lạc đi tới.Nụ cười trên khóe miệng thực phong lưu ph*ng đ*ng tựa như yêu tinh khiến người ta bị mê hoặc mà không biết.Nhìn Lệnh Hồ Ly đi thẳng về phía mình, Nguyệt Trì Lạc bất giác nhíu mày: “Vết thương lành rồi sao? Sao lại chạy lung tung như thế?”Cặp mắt của Lệnh Hồ Ly giấu dưới cặp mắt kính vì cô gái đang nhăn mày mà nhíu lại.

Nếu như không phải đối tượng cô ta muốn quyến rũ là Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc sẽ vô cùng hâm mộ cô ta.

Nghĩ đến những lời nói của Nam Cung Tĩnh trước khi đi, đôi mắt cô không khỏi cau lại.

Cô quả thật muốn thử đợi xem Nam Cung Tĩnh có bản lãnh gì có thể làm cho A Tuyết đeo chiếc cà vạt màu xanh ngọc đó!

Chỉ là….

Đến lúc đó nếu như thật sự thấy nó trên người Đông Phương Tuyết, mặc kệ Nam Cung Tĩnh dùng bất kỳ thủ đoạn nào, liệu cô có thất vọng không?

Nghĩ một chút, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc châm chọc nở nụ cười.

Không phải là không đủ tin tưởng, mà là vẫn không bỏ được để tâm.

Sự tín nhiệm này, thật đúng là không thể một sớm một chiều có thể mà thành được!

"Thưa cô Nguyệt, mời cô ký tên ở phía trên." Âm thanh của nhân viên bán hàng phá vỡ suy nghĩ của Nguyệt Trì Lạc.

Nhướng lên đôi mắt sắc bén nhìn vẻ mặt kính cẩn của cô phục vụ, hàng lông mi đậm dài của Nguyệt Trì Lạc rũ xuống, cô cầm bút hý hoáy ký tên mình lên tờ giấy.

Tiếp đến cũng không ngẩng đầu lên nói: "Lần sau nhớ gọi tôi là bà Đông Phương!"

Từ trung tâm thương mại đi ra, Nguyệt Trì Lạc liếc mắt đã nhìn thấy trước cổng trung tâm này là một chiếc xe Lamborghini thể thao sáng chói... Đứng bên cạnh là một anh chàng thanh niên cực kỳ đẹp trai.

Mặc dù hắn ta đeo một chiếc kính mát bản to, mặc dù chiếc xe thể thao cực kỳ sáng chói, nhưng vẫn không che giấu hết vẻ đẹp của chàng thanh niên này.

Hắn giống như một vật sáng, bất kỳ thứ gì cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn trên người hắn.

Trên đường người đến người đi nhưng ánh mắt của họ đều dừng lại trên người anh thanh niên thật lâu không chịu rời.

Hắn ta thản nhiên hưởng thụ ánh mắt của mọi người, thản nhiên nhìn Nguyệt Trì Lạc đi tới.

Nụ cười trên khóe miệng thực phong lưu ph*ng đ*ng tựa như yêu tinh khiến người ta bị mê hoặc mà không biết.

Nhìn Lệnh Hồ Ly đi thẳng về phía mình, Nguyệt Trì Lạc bất giác nhíu mày: “Vết thương lành rồi sao? Sao lại chạy lung tung như thế?”

Cặp mắt của Lệnh Hồ Ly giấu dưới cặp mắt kính vì cô gái đang nhăn mày mà nhíu lại.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nếu như không phải đối tượng cô ta muốn quyến rũ là Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc sẽ vô cùng hâm mộ cô ta.Nghĩ đến những lời nói của Nam Cung Tĩnh trước khi đi, đôi mắt cô không khỏi cau lại.Cô quả thật muốn thử đợi xem Nam Cung Tĩnh có bản lãnh gì có thể làm cho A Tuyết đeo chiếc cà vạt màu xanh ngọc đó!Chỉ là….Đến lúc đó nếu như thật sự thấy nó trên người Đông Phương Tuyết, mặc kệ Nam Cung Tĩnh dùng bất kỳ thủ đoạn nào, liệu cô có thất vọng không?Nghĩ một chút, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc châm chọc nở nụ cười.Không phải là không đủ tin tưởng, mà là vẫn không bỏ được để tâm.Sự tín nhiệm này, thật đúng là không thể một sớm một chiều có thể mà thành được!"Thưa cô Nguyệt, mời cô ký tên ở phía trên." Âm thanh của nhân viên bán hàng phá vỡ suy nghĩ của Nguyệt Trì Lạc.Nhướng lên đôi mắt sắc bén nhìn vẻ mặt kính cẩn của cô phục vụ, hàng lông mi đậm dài của Nguyệt Trì Lạc rũ xuống, cô cầm bút hý hoáy ký tên mình lên tờ giấy.Tiếp đến cũng không ngẩng đầu lên nói: "Lần sau nhớ gọi tôi là bà Đông Phương!"Từ trung tâm thương mại đi ra, Nguyệt Trì Lạc liếc mắt đã nhìn thấy trước cổng trung tâm này là một chiếc xe Lamborghini thể thao sáng chói... Đứng bên cạnh là một anh chàng thanh niên cực kỳ đẹp trai.Mặc dù hắn ta đeo một chiếc kính mát bản to, mặc dù chiếc xe thể thao cực kỳ sáng chói, nhưng vẫn không che giấu hết vẻ đẹp của chàng thanh niên này.Hắn giống như một vật sáng, bất kỳ thứ gì cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn trên người hắn.Trên đường người đến người đi nhưng ánh mắt của họ đều dừng lại trên người anh thanh niên thật lâu không chịu rời.Hắn ta thản nhiên hưởng thụ ánh mắt của mọi người, thản nhiên nhìn Nguyệt Trì Lạc đi tới.Nụ cười trên khóe miệng thực phong lưu ph*ng đ*ng tựa như yêu tinh khiến người ta bị mê hoặc mà không biết.Nhìn Lệnh Hồ Ly đi thẳng về phía mình, Nguyệt Trì Lạc bất giác nhíu mày: “Vết thương lành rồi sao? Sao lại chạy lung tung như thế?”Cặp mắt của Lệnh Hồ Ly giấu dưới cặp mắt kính vì cô gái đang nhăn mày mà nhíu lại.

Chương 289: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (52 - 12)