Tác giả:

“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung…

Chương 39: Mùi hương của Nhị hoàng tử

Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Trên đường, bên cạnh có bốn quan sai đứng, trước mặt là hai quan sai uy phong lẫm liệt, mà phía sau là hai quan sai vẫn đang bắt giữ ta.Trên đường dân chúng cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chẳng lẽ ta thật sự phạm tội đại gian đại ác sao? Không có! Ta vốn không có bất kỳ lỗi nào! A! Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!Mặc dù bị bắt, nhưng ta không có ủ rũ cúi đầu, vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu đi, ta muốn nói cho mọi người biết, dù ta bị quan sai bắt, nhưng ta không hề làm chuyện gì có lỗi!Ta đến Huyện Bạch Tùng, đây là lần đầu tiên ta chăm chú nhìn hai bên đường, cả đường phố không có một nữ tử nào, mà ăn mày thìnhiều không kể xiết, dân chúng gầy yếu vô cùng, nhưng chung quanh ta bốn quan sai này lại mập muốn chảy mỡ rồi, đối lập quá nhiều!Lúc ta đang chăm chú nhìn dân chúng hai bên đường, ta không nhìn trước mặt ta. Đột nhiên, dân chúng hai bên đường cùng với quan binh toàn bộ quỳ xuống thi lễ, chỉ có ta đứng thẳng như cũ.Bấy giờ ta mới nhìn thẳng phía trước, ta hiểu tại sao dân chúng cùng với đám quan sai lại quỳ xuống thi lễ, nhưng cả người ta lại thấy như có sấm sét trên trời!“Tham kiến Nhị hoàng tử!” Hai bên đường mọi người cùng hô lên.Người xuất hiện ngay phía trước ta, chính là người đã mang lại vết nhục mãi mãi không thể xóa trên người ta, hắn đang cưỡi ngựa nhìn chăm chú vào dân chúng cúi đầu trước hắn. Đó chính là tên khốn Bạch Nguyệt Diệu! Trong mắt ta nhất thời tràn đầy lửa giận, nhưng tròng mắt của hắn chưa từng liếc ta một cái, cứ như không quen biết.“Quỳ xuống!” Quan binh bên cạnh lôi kéo góc áo của ta, ta không muốn quỳ, Lam Điệp Nhi ta quỳ cha mẹ, quỳ người khiến ta bái phục, mặc dù đây là cổ đại, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước Bạch Nguyệt Diệu.“Bình thân” Bạch Nguyệt Diệu căn bản không để ý tới ta có quỳ thi lễ hay không, mà vẻ tà mị trên người hắn cũng không còn, đối với dân chúng yêu thương nói xong lập tức nhảy xuống ngựa. A, thái độ của Bạch Nguyệt Diệu thật là khác thường, bên cạnh không mang nữ tử, hơn nữa còn hòa ái dễ gần, thảo nào Trương thúc khen ngợi Bạch Nguyệt Diệu là một hoàng tử tốt, nhưng không biết hắn như vậy là giả bộ thân cận cùng dân chúng, hay là thật sự phát ra từ trong lòng!?“Tạ Nhị hoàng tử.” Tất cả quan binh cùng với dân chúng đều đứng lên.Tại sao? Tại sao ta đã rời khỏi Bạch Vân chi đô rồi, còn có thể để ta gặp Bạch Nguyệt Diệu chứ? Trừ lúc gặp Bạch Nguyệt Diệu lần đầu, lần thứ hai cũng là lúc ta bị quan binh bắt, lần này cũng thế, tại sao Lam Điệp Nhi ta mỗi lần quẫn bách đều bị hắn nhìn thấy?Bạch Nguyệt Diệu dắt ngựa sát bên người ta mà đi qua, ta rõ ràng ngửi được trên người của hắn một mùi hương rất nhạt, trước kia ta vốn không chú ý tới mùi vị thanh nhã như vậy trên người hắn, chẳng qua là lúc hắn làm nhục ta, có nói qua thích loại mùi vị này thôi! Nhưng giờ phút này mùi hương thoang thoảng trên người của hắn lại gợi lên cái gì đó trong đầu ta, vì ta mơ hồ nhớ, ta cũng từng ngửi thấy mùi hương này trên người Huyễn Ngâm Phong, haiz, hai tính tình trái ngược, phẩm hạnh đối lập quá lớn nhưng đều tản ra cùng một mùi hương, chuyện này... Cái gì? Chẳng lẽ?Không! Không thể nào! Ta ngưng suy nghĩ lung tung, ta chợt nghĩ Huyễn Ngâm Phong có phải chính là Bạch Nguyệt Diệu hay không? Nhưng ngẫm nghĩ lại, nhớ tính tình của hắn, cùng với con người băng giá của Huyễn Ngâm Phong, tính tình lạnh như băng. Con người Bạch Nguyệt Diệu kia đa tình, tính tình phong lưu, bọn họ căn bản không thể là một người, có thể vì bọn họ cùng thích loại thanh nhã này thôi...Bạch Nguyệt Diệu giữ lời hứa với ta, không có phơi bày thân phận con gái của ta, hơn nữa còn giả bộ làm như không biết ta, đây chính là những gì ta muốn! Bất kể hắn hèn hạ cỡ nào, ít nhất hắn đã là một người giữ chữ tín.Quan binh thấy Bạch Nguyệt Diệu đi lập tức đẩy ta một cái: “Hiện giờ tội trạng của ngươi lại tăng thêm một cái, nhìn thấy Nhị hoàng tử lại dám không thi lễ? Ngươi chờ chết đi!”Quan binh ở bên tai ta ngông cuồng cười, sau đó lại đem ta dẫn vào nha môn của huyện Thanh Tùng!

Trên đường, bên cạnh có bốn quan sai đứng, trước mặt là hai quan sai uy phong lẫm liệt, mà phía sau là hai quan sai vẫn đang bắt giữ ta.

Trên đường dân chúng cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chẳng lẽ ta thật sự phạm tội đại gian đại ác sao? Không có! Ta vốn không có bất kỳ lỗi nào! A! Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!

Mặc dù bị bắt, nhưng ta không có ủ rũ cúi đầu, vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu đi, ta muốn nói cho mọi người biết, dù ta bị quan sai bắt, nhưng ta không hề làm chuyện gì có lỗi!

Ta đến Huyện Bạch Tùng, đây là lần đầu tiên ta chăm chú nhìn hai bên đường, cả đường phố không có một nữ tử nào, mà ăn mày thìnhiều không kể xiết, dân chúng gầy yếu vô cùng, nhưng chung quanh ta bốn quan sai này lại mập muốn chảy mỡ rồi, đối lập quá nhiều!

Lúc ta đang chăm chú nhìn dân chúng hai bên đường, ta không nhìn trước mặt ta. Đột nhiên, dân chúng hai bên đường cùng với quan binh toàn bộ quỳ xuống thi lễ, chỉ có ta đứng thẳng như cũ.

Bấy giờ ta mới nhìn thẳng phía trước, ta hiểu tại sao dân chúng cùng với đám quan sai lại quỳ xuống thi lễ, nhưng cả người ta lại thấy như có sấm sét trên trời!

“Tham kiến Nhị hoàng tử!” Hai bên đường mọi người cùng hô lên.

Người xuất hiện ngay phía trước ta, chính là người đã mang lại vết nhục mãi mãi không thể xóa trên người ta, hắn đang cưỡi ngựa nhìn chăm chú vào dân chúng cúi đầu trước hắn. Đó chính là tên khốn Bạch Nguyệt Diệu! Trong mắt ta nhất thời tràn đầy lửa giận, nhưng tròng mắt của hắn chưa từng liếc ta một cái, cứ như không quen biết.

“Quỳ xuống!” Quan binh bên cạnh lôi kéo góc áo của ta, ta không muốn quỳ, Lam Điệp Nhi ta quỳ cha mẹ, quỳ người khiến ta bái phục, mặc dù đây là cổ đại, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước Bạch Nguyệt Diệu.

“Bình thân” Bạch Nguyệt Diệu căn bản không để ý tới ta có quỳ thi lễ hay không, mà vẻ tà mị trên người hắn cũng không còn, đối với dân chúng yêu thương nói xong lập tức nhảy xuống ngựa. A, thái độ của Bạch Nguyệt Diệu thật là khác thường, bên cạnh không mang nữ tử, hơn nữa còn hòa ái dễ gần, thảo nào Trương thúc khen ngợi Bạch Nguyệt Diệu là một hoàng tử tốt, nhưng không biết hắn như vậy là giả bộ thân cận cùng dân chúng, hay là thật sự phát ra từ trong lòng!?

“Tạ Nhị hoàng tử.” Tất cả quan binh cùng với dân chúng đều đứng lên.

Tại sao? Tại sao ta đã rời khỏi Bạch Vân chi đô rồi, còn có thể để ta gặp Bạch Nguyệt Diệu chứ? Trừ lúc gặp Bạch Nguyệt Diệu lần đầu, lần thứ hai cũng là lúc ta bị quan binh bắt, lần này cũng thế, tại sao Lam Điệp Nhi ta mỗi lần quẫn bách đều bị hắn nhìn thấy?

Bạch Nguyệt Diệu dắt ngựa sát bên người ta mà đi qua, ta rõ ràng ngửi được trên người của hắn một mùi hương rất nhạt, trước kia ta vốn không chú ý tới mùi vị thanh nhã như vậy trên người hắn, chẳng qua là lúc hắn làm nhục ta, có nói qua thích loại mùi vị này thôi! Nhưng giờ phút này mùi hương thoang thoảng trên người của hắn lại gợi lên cái gì đó trong đầu ta, vì ta mơ hồ nhớ, ta cũng từng ngửi thấy mùi hương này trên người Huyễn Ngâm Phong, haiz, hai tính tình trái ngược, phẩm hạnh đối lập quá lớn nhưng đều tản ra cùng một mùi hương, chuyện này... Cái gì? Chẳng lẽ?

Không! Không thể nào! Ta ngưng suy nghĩ lung tung, ta chợt nghĩ Huyễn Ngâm Phong có phải chính là Bạch Nguyệt Diệu hay không? Nhưng ngẫm nghĩ lại, nhớ tính tình của hắn, cùng với con người băng giá của Huyễn Ngâm Phong, tính tình lạnh như băng. Con người Bạch Nguyệt Diệu kia đa tình, tính tình phong lưu, bọn họ căn bản không thể là một người, có thể vì bọn họ cùng thích loại thanh nhã này thôi...

Bạch Nguyệt Diệu giữ lời hứa với ta, không có phơi bày thân phận con gái của ta, hơn nữa còn giả bộ làm như không biết ta, đây chính là những gì ta muốn! Bất kể hắn hèn hạ cỡ nào, ít nhất hắn đã là một người giữ chữ tín.

Quan binh thấy Bạch Nguyệt Diệu đi lập tức đẩy ta một cái: “Hiện giờ tội trạng của ngươi lại tăng thêm một cái, nhìn thấy Nhị hoàng tử lại dám không thi lễ? Ngươi chờ chết đi!”

Quan binh ở bên tai ta ngông cuồng cười, sau đó lại đem ta dẫn vào nha môn của huyện Thanh Tùng!

Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Trên đường, bên cạnh có bốn quan sai đứng, trước mặt là hai quan sai uy phong lẫm liệt, mà phía sau là hai quan sai vẫn đang bắt giữ ta.Trên đường dân chúng cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chẳng lẽ ta thật sự phạm tội đại gian đại ác sao? Không có! Ta vốn không có bất kỳ lỗi nào! A! Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!Mặc dù bị bắt, nhưng ta không có ủ rũ cúi đầu, vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu đi, ta muốn nói cho mọi người biết, dù ta bị quan sai bắt, nhưng ta không hề làm chuyện gì có lỗi!Ta đến Huyện Bạch Tùng, đây là lần đầu tiên ta chăm chú nhìn hai bên đường, cả đường phố không có một nữ tử nào, mà ăn mày thìnhiều không kể xiết, dân chúng gầy yếu vô cùng, nhưng chung quanh ta bốn quan sai này lại mập muốn chảy mỡ rồi, đối lập quá nhiều!Lúc ta đang chăm chú nhìn dân chúng hai bên đường, ta không nhìn trước mặt ta. Đột nhiên, dân chúng hai bên đường cùng với quan binh toàn bộ quỳ xuống thi lễ, chỉ có ta đứng thẳng như cũ.Bấy giờ ta mới nhìn thẳng phía trước, ta hiểu tại sao dân chúng cùng với đám quan sai lại quỳ xuống thi lễ, nhưng cả người ta lại thấy như có sấm sét trên trời!“Tham kiến Nhị hoàng tử!” Hai bên đường mọi người cùng hô lên.Người xuất hiện ngay phía trước ta, chính là người đã mang lại vết nhục mãi mãi không thể xóa trên người ta, hắn đang cưỡi ngựa nhìn chăm chú vào dân chúng cúi đầu trước hắn. Đó chính là tên khốn Bạch Nguyệt Diệu! Trong mắt ta nhất thời tràn đầy lửa giận, nhưng tròng mắt của hắn chưa từng liếc ta một cái, cứ như không quen biết.“Quỳ xuống!” Quan binh bên cạnh lôi kéo góc áo của ta, ta không muốn quỳ, Lam Điệp Nhi ta quỳ cha mẹ, quỳ người khiến ta bái phục, mặc dù đây là cổ đại, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước Bạch Nguyệt Diệu.“Bình thân” Bạch Nguyệt Diệu căn bản không để ý tới ta có quỳ thi lễ hay không, mà vẻ tà mị trên người hắn cũng không còn, đối với dân chúng yêu thương nói xong lập tức nhảy xuống ngựa. A, thái độ của Bạch Nguyệt Diệu thật là khác thường, bên cạnh không mang nữ tử, hơn nữa còn hòa ái dễ gần, thảo nào Trương thúc khen ngợi Bạch Nguyệt Diệu là một hoàng tử tốt, nhưng không biết hắn như vậy là giả bộ thân cận cùng dân chúng, hay là thật sự phát ra từ trong lòng!?“Tạ Nhị hoàng tử.” Tất cả quan binh cùng với dân chúng đều đứng lên.Tại sao? Tại sao ta đã rời khỏi Bạch Vân chi đô rồi, còn có thể để ta gặp Bạch Nguyệt Diệu chứ? Trừ lúc gặp Bạch Nguyệt Diệu lần đầu, lần thứ hai cũng là lúc ta bị quan binh bắt, lần này cũng thế, tại sao Lam Điệp Nhi ta mỗi lần quẫn bách đều bị hắn nhìn thấy?Bạch Nguyệt Diệu dắt ngựa sát bên người ta mà đi qua, ta rõ ràng ngửi được trên người của hắn một mùi hương rất nhạt, trước kia ta vốn không chú ý tới mùi vị thanh nhã như vậy trên người hắn, chẳng qua là lúc hắn làm nhục ta, có nói qua thích loại mùi vị này thôi! Nhưng giờ phút này mùi hương thoang thoảng trên người của hắn lại gợi lên cái gì đó trong đầu ta, vì ta mơ hồ nhớ, ta cũng từng ngửi thấy mùi hương này trên người Huyễn Ngâm Phong, haiz, hai tính tình trái ngược, phẩm hạnh đối lập quá lớn nhưng đều tản ra cùng một mùi hương, chuyện này... Cái gì? Chẳng lẽ?Không! Không thể nào! Ta ngưng suy nghĩ lung tung, ta chợt nghĩ Huyễn Ngâm Phong có phải chính là Bạch Nguyệt Diệu hay không? Nhưng ngẫm nghĩ lại, nhớ tính tình của hắn, cùng với con người băng giá của Huyễn Ngâm Phong, tính tình lạnh như băng. Con người Bạch Nguyệt Diệu kia đa tình, tính tình phong lưu, bọn họ căn bản không thể là một người, có thể vì bọn họ cùng thích loại thanh nhã này thôi...Bạch Nguyệt Diệu giữ lời hứa với ta, không có phơi bày thân phận con gái của ta, hơn nữa còn giả bộ làm như không biết ta, đây chính là những gì ta muốn! Bất kể hắn hèn hạ cỡ nào, ít nhất hắn đã là một người giữ chữ tín.Quan binh thấy Bạch Nguyệt Diệu đi lập tức đẩy ta một cái: “Hiện giờ tội trạng của ngươi lại tăng thêm một cái, nhìn thấy Nhị hoàng tử lại dám không thi lễ? Ngươi chờ chết đi!”Quan binh ở bên tai ta ngông cuồng cười, sau đó lại đem ta dẫn vào nha môn của huyện Thanh Tùng!

Chương 39: Mùi hương của Nhị hoàng tử