Tác giả:

“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung…

Chương 41: Nhị hoàng tử chờ phán xét

Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Giọng nói phát ra từ phía sau, tất cả mọi người theo hướng âm thanh phát ra nhìn về phía cửa công đường, ta mới nhìn đến, ai! Tại sao lại là Bạch Nguyệt Diệu, hắn đúng là âm hồn bất tán. Mới vừa gặp, giờ lại tới nữa? Thế nào, hắn muốn tận mắt thấy ta bị đánh? Còn muốn tận mắt thấy thân thể của ta bị biến dạng? Nhưng ta sẽ không để hắn vừa lòng đâu!“Hạ quan tham kiến Nhị hoàng tử.” Huyện thái gia vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó quỳ gối hành đại lễ, chỉ nghe phanh một tiếng, ta thật sợ Huyện thái gia quỳ xuống sẽ làm bể xương bánh chè.“Tham kiến Nhị hoàng tử.”Cả công đường vẫn là trừ ta, tất cả mọi người quỳ xuống, dù là bên ngoài dân chúng xem náo nhiệt, hay quan sai bên trong cùng với Huyện thái gia đều không ngoại lệ.Dân chúng chừa đường cho Bạch Nguyệt Diệu đi vào, vẻ yêu mị trên người hắn liên tục không ngừng xâm chiếm đầu óc của ta, tế bào khắp người ta giận giữ dấy lên. Vẻ hòa ái dễ gần đâu rồi? A, đoán chừng Bạch Nguyệt Diệu là giả vờ?“Bình thân!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại nhẹ phẩy tay áo xuống, nhưng chỉ một động tác đơn giản hoàn toàn che dấu không được cái dáng vẻ ph*ng đ*ng kia.“Tạ Nhị hoàng tử.”“Nhị hoàng tử, không biết hôm nay tới Huyện Bạch Tùng có chuyện gì?” Huyện thái gia giống như một con chó Nhật đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu hỏi.“À, trong lúc rảnh rỗi, ra ngoài đi tản bộ, nào biết bất tri bất giác đã đi tới Huyện Bạch Tùng, thấy người đứng đầy cửa công đường, nên ta tới tham gia náo nhiệt” Đi bộ? A, thật là thiên ý trêu người, đi bộ thế nào lại tới bên cạnh ta!! Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại nhìn ta một cái, ánh mắt của ta nhìn vào ánh mắt của hắn. Hôm nay, ánh mắt của hắn đối với ta mà nói đã không cách nào câu dẫn tâm ta, mà chỉ khiến ta nhớ lại ánh mắt tràn đầy d*c v*ng đêm hôm đó.“Nhị hoàng tử mời ngồi” Tiếng của Huyện thái gia, cắt đứt ánh mắt giao nhau của ta và Bạch Nguyệt Diệu.“Ngươi chính là Huyện lệnh, ta nghe là được rồi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Huyện thái gia lập tức sai người chuẩn bị ghế cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu hất long bào trên người, ngồi ở ghế xem. Thật buồn cười, ngay cả dáng vẻ Bạch Nguyệt Diệu ngồi trên ghế cũng giống như kẻ l* m*ng! Tùy tiện tản bộ mà mặc long bào sao? Bạch Tinh Ngân cũng không như vậy, Bạch Nguyệt Diệu ngay cả cái gì gọi là vi phục xuất tuần cũng không hiểu sao? Vẫn là hắn cố ý bảo dân chúng nhận ra hắn đây? Muốn người khác cảm thấy hoàng tử theo dõi tình hình dân chúng? Ta khinh!“Tiếp tục đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong quan huyện lại nhẹ cúi đầu, sau đó ngồi trở lại ghế quan.“Hành hình!” Quan huyện nói xong lại dùng sức đập đường mộc.“Không cho đánh!” Ta tức giận kêu lên vang vọng cả huyện nha, âm thanh giận giữ không chỉ đại biểu cho sự bất mãn của ta với Huyện lệnh huyện Bạch Tùng mà phần nhiều là ta quát lớn với Bạch Nguyệt Diệu!!

Giọng nói phát ra từ phía sau, tất cả mọi người theo hướng âm thanh phát ra nhìn về phía cửa công đường, ta mới nhìn đến, ai! Tại sao lại là Bạch Nguyệt Diệu, hắn đúng là âm hồn bất tán. Mới vừa gặp, giờ lại tới nữa? Thế nào, hắn muốn tận mắt thấy ta bị đánh? Còn muốn tận mắt thấy thân thể của ta bị biến dạng? Nhưng ta sẽ không để hắn vừa lòng đâu!

“Hạ quan tham kiến Nhị hoàng tử.” Huyện thái gia vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó quỳ gối hành đại lễ, chỉ nghe phanh một tiếng, ta thật sợ Huyện thái gia quỳ xuống sẽ làm bể xương bánh chè.

“Tham kiến Nhị hoàng tử.”

Cả công đường vẫn là trừ ta, tất cả mọi người quỳ xuống, dù là bên ngoài dân chúng xem náo nhiệt, hay quan sai bên trong cùng với Huyện thái gia đều không ngoại lệ.

Dân chúng chừa đường cho Bạch Nguyệt Diệu đi vào, vẻ yêu mị trên người hắn liên tục không ngừng xâm chiếm đầu óc của ta, tế bào khắp người ta giận giữ dấy lên. Vẻ hòa ái dễ gần đâu rồi? A, đoán chừng Bạch Nguyệt Diệu là giả vờ?

“Bình thân!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại nhẹ phẩy tay áo xuống, nhưng chỉ một động tác đơn giản hoàn toàn che dấu không được cái dáng vẻ ph*ng đ*ng kia.

“Tạ Nhị hoàng tử.”

“Nhị hoàng tử, không biết hôm nay tới Huyện Bạch Tùng có chuyện gì?” Huyện thái gia giống như một con chó Nhật đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu hỏi.

“À, trong lúc rảnh rỗi, ra ngoài đi tản bộ, nào biết bất tri bất giác đã đi tới Huyện Bạch Tùng, thấy người đứng đầy cửa công đường, nên ta tới tham gia náo nhiệt” Đi bộ? A, thật là thiên ý trêu người, đi bộ thế nào lại tới bên cạnh ta!! Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại nhìn ta một cái, ánh mắt của ta nhìn vào ánh mắt của hắn. Hôm nay, ánh mắt của hắn đối với ta mà nói đã không cách nào câu dẫn tâm ta, mà chỉ khiến ta nhớ lại ánh mắt tràn đầy d*c v*ng đêm hôm đó.

“Nhị hoàng tử mời ngồi” Tiếng của Huyện thái gia, cắt đứt ánh mắt giao nhau của ta và Bạch Nguyệt Diệu.

“Ngươi chính là Huyện lệnh, ta nghe là được rồi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Huyện thái gia lập tức sai người chuẩn bị ghế cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu hất long bào trên người, ngồi ở ghế xem. Thật buồn cười, ngay cả dáng vẻ Bạch Nguyệt Diệu ngồi trên ghế cũng giống như kẻ l* m*ng! Tùy tiện tản bộ mà mặc long bào sao? Bạch Tinh Ngân cũng không như vậy, Bạch Nguyệt Diệu ngay cả cái gì gọi là vi phục xuất tuần cũng không hiểu sao? Vẫn là hắn cố ý bảo dân chúng nhận ra hắn đây? Muốn người khác cảm thấy hoàng tử theo dõi tình hình dân chúng? Ta khinh!

“Tiếp tục đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong quan huyện lại nhẹ cúi đầu, sau đó ngồi trở lại ghế quan.

“Hành hình!” Quan huyện nói xong lại dùng sức đập đường mộc.

“Không cho đánh!” Ta tức giận kêu lên vang vọng cả huyện nha, âm thanh giận giữ không chỉ đại biểu cho sự bất mãn của ta với Huyện lệnh huyện Bạch Tùng mà phần nhiều là ta quát lớn với Bạch Nguyệt Diệu!!

Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Giọng nói phát ra từ phía sau, tất cả mọi người theo hướng âm thanh phát ra nhìn về phía cửa công đường, ta mới nhìn đến, ai! Tại sao lại là Bạch Nguyệt Diệu, hắn đúng là âm hồn bất tán. Mới vừa gặp, giờ lại tới nữa? Thế nào, hắn muốn tận mắt thấy ta bị đánh? Còn muốn tận mắt thấy thân thể của ta bị biến dạng? Nhưng ta sẽ không để hắn vừa lòng đâu!“Hạ quan tham kiến Nhị hoàng tử.” Huyện thái gia vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó quỳ gối hành đại lễ, chỉ nghe phanh một tiếng, ta thật sợ Huyện thái gia quỳ xuống sẽ làm bể xương bánh chè.“Tham kiến Nhị hoàng tử.”Cả công đường vẫn là trừ ta, tất cả mọi người quỳ xuống, dù là bên ngoài dân chúng xem náo nhiệt, hay quan sai bên trong cùng với Huyện thái gia đều không ngoại lệ.Dân chúng chừa đường cho Bạch Nguyệt Diệu đi vào, vẻ yêu mị trên người hắn liên tục không ngừng xâm chiếm đầu óc của ta, tế bào khắp người ta giận giữ dấy lên. Vẻ hòa ái dễ gần đâu rồi? A, đoán chừng Bạch Nguyệt Diệu là giả vờ?“Bình thân!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại nhẹ phẩy tay áo xuống, nhưng chỉ một động tác đơn giản hoàn toàn che dấu không được cái dáng vẻ ph*ng đ*ng kia.“Tạ Nhị hoàng tử.”“Nhị hoàng tử, không biết hôm nay tới Huyện Bạch Tùng có chuyện gì?” Huyện thái gia giống như một con chó Nhật đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu hỏi.“À, trong lúc rảnh rỗi, ra ngoài đi tản bộ, nào biết bất tri bất giác đã đi tới Huyện Bạch Tùng, thấy người đứng đầy cửa công đường, nên ta tới tham gia náo nhiệt” Đi bộ? A, thật là thiên ý trêu người, đi bộ thế nào lại tới bên cạnh ta!! Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại nhìn ta một cái, ánh mắt của ta nhìn vào ánh mắt của hắn. Hôm nay, ánh mắt của hắn đối với ta mà nói đã không cách nào câu dẫn tâm ta, mà chỉ khiến ta nhớ lại ánh mắt tràn đầy d*c v*ng đêm hôm đó.“Nhị hoàng tử mời ngồi” Tiếng của Huyện thái gia, cắt đứt ánh mắt giao nhau của ta và Bạch Nguyệt Diệu.“Ngươi chính là Huyện lệnh, ta nghe là được rồi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Huyện thái gia lập tức sai người chuẩn bị ghế cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu hất long bào trên người, ngồi ở ghế xem. Thật buồn cười, ngay cả dáng vẻ Bạch Nguyệt Diệu ngồi trên ghế cũng giống như kẻ l* m*ng! Tùy tiện tản bộ mà mặc long bào sao? Bạch Tinh Ngân cũng không như vậy, Bạch Nguyệt Diệu ngay cả cái gì gọi là vi phục xuất tuần cũng không hiểu sao? Vẫn là hắn cố ý bảo dân chúng nhận ra hắn đây? Muốn người khác cảm thấy hoàng tử theo dõi tình hình dân chúng? Ta khinh!“Tiếp tục đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong quan huyện lại nhẹ cúi đầu, sau đó ngồi trở lại ghế quan.“Hành hình!” Quan huyện nói xong lại dùng sức đập đường mộc.“Không cho đánh!” Ta tức giận kêu lên vang vọng cả huyện nha, âm thanh giận giữ không chỉ đại biểu cho sự bất mãn của ta với Huyện lệnh huyện Bạch Tùng mà phần nhiều là ta quát lớn với Bạch Nguyệt Diệu!!

Chương 41: Nhị hoàng tử chờ phán xét