Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 310: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (73-16)

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Dường như đã biết câu trả lời của hắn, cô không giãy dụa, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ cười nhẹ nhàng nhưng còn khó coi hơn khóc.Thật ra thì bọn họ, ai mà không mệt mỏi?Dù cô có suy tính thiệt hơn, hay là hắn cũng vô cùng mệt mỏi.Hai người giày vò lẫn nhau trong tình yêu, đều mệt mỏi!Trái tim mệt mỏi, mà thân thể cũng mệt mỏi!"Nguyệt Trì Lạc, em nghe kĩ cho anh . . . . ."Cánh tay của hắn siết thật chặt, giọng nói kiên nghị như đao, không để cho cô né tránh, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô, từ trong tai truyền vào đáy lòng, đánh trúng trái tim yếu đuối của cô."Nguyệt Trì Lạc, cho dù em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, nhưng cả đời này, cho dù có chết, chúng ta cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với nhau!”Bất kể yêu hay không, mệt hay không.Cả đời này, Nguyệt Trì Lạc cho dù chết, cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với Đông Phương Tuyết.Cả đời này, dù họ ở đâu, họ luôn là của nhau.Cô và hắn bên nhau, và cũng chỉ có thể ở bên hắn!Cho dù tình yêu không còn mãnh liệt nhưng họ là xương cốt của nhau, là máu của nhau, đã khắc sâu vào xương tủy lẫn nhau, cho dù có chết, cũng chỉ có thể chết chung với nhau.Không ai có thể chia cắt họ!"Nguyệt Trì Lạc, em nghe đây, kể cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta.”Không yêu thì sao?Chết thì sao?Không thứ gì có thể chia cắt họ.Không thứ gì có thể!"Đông Phương Tuyết, anh . . . . . có yêu em không?"Ngay cả chết, anh cũng chỉ mong chết cùng em, sao có thể không yêu em!Sao có thể không yêu?Hắn ngẩn người, ngay sau đó, cười nhẹ một tiếng, cằm đặt l*n đ*nh đầu cô, mắt khép hờ, đôi mắt màu xám đẹp đẽ vô cùng, lộ vẻ yêu thương vô vàn: “Đồ ngốc!”Hắn không nói yêu, làm sao cô biết?Hàng mi dày rũ xuống, che giấu vẻ phức tạp trong mắt.Cô ngẩng đầu, dằn lại cảm xúc trong mắt, để lại vẻ không cam lòng và uất ức.”Nhìn thẳng vào mắt hắn, cô vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi lại lần nữa:"Đông Phương Tuyết, anh có yêu em không?""Đồ ngốc." Vẫn cưng chiều như cũ, nụ cười trên môi hắn càng nồng đậm.Cô lại cảm thấy thất vọng.Cực kỳ, cực kỳ thất vọng. 

Dường như đã biết câu trả lời của hắn, cô không giãy dụa, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ cười nhẹ nhàng nhưng còn khó coi hơn khóc.

Thật ra thì bọn họ, ai mà không mệt mỏi?

Dù cô có suy tính thiệt hơn, hay là hắn cũng vô cùng mệt mỏi.

Hai người giày vò lẫn nhau trong tình yêu, đều mệt mỏi!

Trái tim mệt mỏi, mà thân thể cũng mệt mỏi!

"Nguyệt Trì Lạc, em nghe kĩ cho anh . . . . ."

Cánh tay của hắn siết thật chặt, giọng nói kiên nghị như đao, không để cho cô né tránh, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô, từ trong tai truyền vào đáy lòng, đánh trúng trái tim yếu đuối của cô.

"Nguyệt Trì Lạc, cho dù em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, nhưng cả đời này, cho dù có chết, chúng ta cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với nhau!”

Bất kể yêu hay không, mệt hay không.

Cả đời này, Nguyệt Trì Lạc cho dù chết, cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với Đông Phương Tuyết.

Cả đời này, dù họ ở đâu, họ luôn là của nhau.

Cô và hắn bên nhau, và cũng chỉ có thể ở bên hắn!

Cho dù tình yêu không còn mãnh liệt nhưng họ là xương cốt của nhau, là máu của nhau, đã khắc sâu vào xương tủy lẫn nhau, cho dù có chết, cũng chỉ có thể chết chung với nhau.

Không ai có thể chia cắt họ!

"Nguyệt Trì Lạc, em nghe đây, kể cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta.”

Không yêu thì sao?

Chết thì sao?

Không thứ gì có thể chia cắt họ.

Không thứ gì có thể!

"Đông Phương Tuyết, anh . . . . . có yêu em không?"

Ngay cả chết, anh cũng chỉ mong chết cùng em, sao có thể không yêu em!

Sao có thể không yêu?

Hắn ngẩn người, ngay sau đó, cười nhẹ một tiếng, cằm đặt l*n đ*nh đầu cô, mắt khép hờ, đôi mắt màu xám đẹp đẽ vô cùng, lộ vẻ yêu thương vô vàn: “Đồ ngốc!”

Hắn không nói yêu, làm sao cô biết?

Hàng mi dày rũ xuống, che giấu vẻ phức tạp trong mắt.

Cô ngẩng đầu, dằn lại cảm xúc trong mắt, để lại vẻ không cam lòng và uất ức.”

Nhìn thẳng vào mắt hắn, cô vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi lại lần nữa:

"Đông Phương Tuyết, anh có yêu em không?"

"Đồ ngốc." Vẫn cưng chiều như cũ, nụ cười trên môi hắn càng nồng đậm.

Cô lại cảm thấy thất vọng.

Cực kỳ, cực kỳ thất vọng.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Dường như đã biết câu trả lời của hắn, cô không giãy dụa, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ cười nhẹ nhàng nhưng còn khó coi hơn khóc.Thật ra thì bọn họ, ai mà không mệt mỏi?Dù cô có suy tính thiệt hơn, hay là hắn cũng vô cùng mệt mỏi.Hai người giày vò lẫn nhau trong tình yêu, đều mệt mỏi!Trái tim mệt mỏi, mà thân thể cũng mệt mỏi!"Nguyệt Trì Lạc, em nghe kĩ cho anh . . . . ."Cánh tay của hắn siết thật chặt, giọng nói kiên nghị như đao, không để cho cô né tránh, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô, từ trong tai truyền vào đáy lòng, đánh trúng trái tim yếu đuối của cô."Nguyệt Trì Lạc, cho dù em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, nhưng cả đời này, cho dù có chết, chúng ta cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với nhau!”Bất kể yêu hay không, mệt hay không.Cả đời này, Nguyệt Trì Lạc cho dù chết, cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với Đông Phương Tuyết.Cả đời này, dù họ ở đâu, họ luôn là của nhau.Cô và hắn bên nhau, và cũng chỉ có thể ở bên hắn!Cho dù tình yêu không còn mãnh liệt nhưng họ là xương cốt của nhau, là máu của nhau, đã khắc sâu vào xương tủy lẫn nhau, cho dù có chết, cũng chỉ có thể chết chung với nhau.Không ai có thể chia cắt họ!"Nguyệt Trì Lạc, em nghe đây, kể cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta.”Không yêu thì sao?Chết thì sao?Không thứ gì có thể chia cắt họ.Không thứ gì có thể!"Đông Phương Tuyết, anh . . . . . có yêu em không?"Ngay cả chết, anh cũng chỉ mong chết cùng em, sao có thể không yêu em!Sao có thể không yêu?Hắn ngẩn người, ngay sau đó, cười nhẹ một tiếng, cằm đặt l*n đ*nh đầu cô, mắt khép hờ, đôi mắt màu xám đẹp đẽ vô cùng, lộ vẻ yêu thương vô vàn: “Đồ ngốc!”Hắn không nói yêu, làm sao cô biết?Hàng mi dày rũ xuống, che giấu vẻ phức tạp trong mắt.Cô ngẩng đầu, dằn lại cảm xúc trong mắt, để lại vẻ không cam lòng và uất ức.”Nhìn thẳng vào mắt hắn, cô vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi lại lần nữa:"Đông Phương Tuyết, anh có yêu em không?""Đồ ngốc." Vẫn cưng chiều như cũ, nụ cười trên môi hắn càng nồng đậm.Cô lại cảm thấy thất vọng.Cực kỳ, cực kỳ thất vọng. 

Chương 310: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (73-16)