“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung…
Chương 55: Nảy sinh yêu mến
Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Sau khi Lam Điệp Nhi đi khỏi, Bạch Nguyệt Diệu đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lúc này Bạch Nguyệt Diệu vừa hay nhìn thấy Lam Điệp Nhi đi ra từ cửa sau của thanh lâu, Bạch Nguyệt Diệu thở dài.“Mạc Dực” Bạch Nguyệt Diệu chẳng qua là nhẹ kêu một tiếng, Hắc Mạc Dực lập tức đi vào trong phòng.Sau đó Bạch Nguyệt Diệu từ trên người lấy ra một cái bình ném cho Hắc Mạc Dực: “Từ xa hộ tống người kia trở về, lúc nàng ấy về đến nhà đưa thuốc này cho nàng ấy.”“Dạ” Hắc Mạc Dực luôn nghe lệnh của Bạch Nguyệt Diệu, chỉ cần không làm hại đến Bạch Nguyệt Diệu, dù là Bạch Nguyệt Diệu phân phó Hắc Mạc Dực làm chuyện gì, hắn cũng sẽ không hỏi, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao Bạch Nguyệt Diệu giữ Hắc Mạc Dực làm tâm phúc.Bạch Nguyệt Diệu vẫn như cũ nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Lam Điệp Nhi nữa, Bạch Nguyệt Diệu có chút mất mát đóng cửa sổ lại.Thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu sớm đã nghe Bạch Tinh Ngân nói qua tên của Lam Điệp Nhi, nhưng hắn vẫn muốn chính Lam Điệp Nhi nói ra tên của mình.Đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Bạch Nguyệt Diệu cười hạnh phúc.Hắn cảm thấy trêu chọc Lam Điệp Nhi là chuyện có thể khiến mình vui vẻ nhất rồi, ở trong thâm cung, có thể khiến Bạch Nguyệt Diệu nở nụ cười hạnh phúc như vậy có mấy người chứ? “Từ sau khi mẫu thân qua đời cũng không có?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi mình, đúng vậy, kể từ sau khi mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu qua đời, Bạch Nguyệt Diệu vẫn ngụy trang cho mình, mặc dù cả ngày nở nụ cười, nhưng không một lần nào là do thật lòng. Chỉ có hôm nay, hắn cơ hồ đem nụ cười sau năm 7 tuổi quay lại. Cho hắn những thứ này đều là Lam Điệp Nhi, khiến hắn có thể cười thật tâm cũng là Lam Điệp Nhi, hắn cảm thấy cùng Lam Điệp Nhi ở chung một chỗ hắn sẽ vứt bỏ tất cả những thứ ngụy trang, như vậy là tốt hay không tốt đây?Vừa nãy hắn bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi của mình, Bạch Nguyệt Diệu cũng không dám khẳng định là không phải xuất phát từ trong lòng, vì Bạch Nguyệt Diệu thật lâu trước đây đã nhìn thấu, đối mặt với hậu cung tranh chấp, ngươi lừa ta gạt, nếu hắn thật có yêu ai cũng sẽ không để nàng cuốn vào mấy chuyện phân tranh này, trừ phi hắn làm vua, hắn sẽ để nữ tử hắn yêu làm Hoàng hậu.Cho nên mới vừa rồi Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu có lẽ là chuyện tốt...Nhưng... Lúc Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy trong tim có chút đau đớn, đây là cảm giác gì? Bạch Nguyệt Diệu không biết, vì Bạch Nguyệt Diệu chưa từng thật lòng yêu bất kỳ nữ tử nào, ngay cả vừa rồi bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi, cũng là nhất thời xúc động của Bạch Nguyệt Diệu mà thôi.Nhưng... Hắn làm sao biết, thật ra thì cảm giác đau lòng này, chính là tình yêu chân thành đây???Làm Bạch Nguyệt Diệu đau lòng thật ra không phải chỉ có chuyện đó, đó chính là Lam Điệp Nhi nói đến Huyễn Ngâm Phong, nhìn vẻ mặt Lam Điệp Nhi lúc nhắc tới Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu rất ghen tỵ, hắn không hiểu rốt cuộc Huyễn Ngâm Phong có điểm nào tốt...
Sau khi Lam Điệp Nhi đi khỏi, Bạch Nguyệt Diệu đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lúc này Bạch Nguyệt Diệu vừa hay nhìn thấy Lam Điệp Nhi đi ra từ cửa sau của thanh lâu, Bạch Nguyệt Diệu thở dài.
“Mạc Dực” Bạch Nguyệt Diệu chẳng qua là nhẹ kêu một tiếng, Hắc Mạc Dực lập tức đi vào trong phòng.
Sau đó Bạch Nguyệt Diệu từ trên người lấy ra một cái bình ném cho Hắc Mạc Dực: “Từ xa hộ tống người kia trở về, lúc nàng ấy về đến nhà đưa thuốc này cho nàng ấy.”
“Dạ” Hắc Mạc Dực luôn nghe lệnh của Bạch Nguyệt Diệu, chỉ cần không làm hại đến Bạch Nguyệt Diệu, dù là Bạch Nguyệt Diệu phân phó Hắc Mạc Dực làm chuyện gì, hắn cũng sẽ không hỏi, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao Bạch Nguyệt Diệu giữ Hắc Mạc Dực làm tâm phúc.
Bạch Nguyệt Diệu vẫn như cũ nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Lam Điệp Nhi nữa, Bạch Nguyệt Diệu có chút mất mát đóng cửa sổ lại.
Thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu sớm đã nghe Bạch Tinh Ngân nói qua tên của Lam Điệp Nhi, nhưng hắn vẫn muốn chính Lam Điệp Nhi nói ra tên của mình.
Đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Bạch Nguyệt Diệu cười hạnh phúc.
Hắn cảm thấy trêu chọc Lam Điệp Nhi là chuyện có thể khiến mình vui vẻ nhất rồi, ở trong thâm cung, có thể khiến Bạch Nguyệt Diệu nở nụ cười hạnh phúc như vậy có mấy người chứ? “Từ sau khi mẫu thân qua đời cũng không có?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi mình, đúng vậy, kể từ sau khi mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu qua đời, Bạch Nguyệt Diệu vẫn ngụy trang cho mình, mặc dù cả ngày nở nụ cười, nhưng không một lần nào là do thật lòng. Chỉ có hôm nay, hắn cơ hồ đem nụ cười sau năm 7 tuổi quay lại. Cho hắn những thứ này đều là Lam Điệp Nhi, khiến hắn có thể cười thật tâm cũng là Lam Điệp Nhi, hắn cảm thấy cùng Lam Điệp Nhi ở chung một chỗ hắn sẽ vứt bỏ tất cả những thứ ngụy trang, như vậy là tốt hay không tốt đây?
Vừa nãy hắn bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi của mình, Bạch Nguyệt Diệu cũng không dám khẳng định là không phải xuất phát từ trong lòng, vì Bạch Nguyệt Diệu thật lâu trước đây đã nhìn thấu, đối mặt với hậu cung tranh chấp, ngươi lừa ta gạt, nếu hắn thật có yêu ai cũng sẽ không để nàng cuốn vào mấy chuyện phân tranh này, trừ phi hắn làm vua, hắn sẽ để nữ tử hắn yêu làm Hoàng hậu.
Cho nên mới vừa rồi Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu có lẽ là chuyện tốt...
Nhưng... Lúc Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy trong tim có chút đau đớn, đây là cảm giác gì? Bạch Nguyệt Diệu không biết, vì Bạch Nguyệt Diệu chưa từng thật lòng yêu bất kỳ nữ tử nào, ngay cả vừa rồi bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi, cũng là nhất thời xúc động của Bạch Nguyệt Diệu mà thôi.
Nhưng... Hắn làm sao biết, thật ra thì cảm giác đau lòng này, chính là tình yêu chân thành đây???
Làm Bạch Nguyệt Diệu đau lòng thật ra không phải chỉ có chuyện đó, đó chính là Lam Điệp Nhi nói đến Huyễn Ngâm Phong, nhìn vẻ mặt Lam Điệp Nhi lúc nhắc tới Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu rất ghen tỵ, hắn không hiểu rốt cuộc Huyễn Ngâm Phong có điểm nào tốt...
Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Sau khi Lam Điệp Nhi đi khỏi, Bạch Nguyệt Diệu đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lúc này Bạch Nguyệt Diệu vừa hay nhìn thấy Lam Điệp Nhi đi ra từ cửa sau của thanh lâu, Bạch Nguyệt Diệu thở dài.“Mạc Dực” Bạch Nguyệt Diệu chẳng qua là nhẹ kêu một tiếng, Hắc Mạc Dực lập tức đi vào trong phòng.Sau đó Bạch Nguyệt Diệu từ trên người lấy ra một cái bình ném cho Hắc Mạc Dực: “Từ xa hộ tống người kia trở về, lúc nàng ấy về đến nhà đưa thuốc này cho nàng ấy.”“Dạ” Hắc Mạc Dực luôn nghe lệnh của Bạch Nguyệt Diệu, chỉ cần không làm hại đến Bạch Nguyệt Diệu, dù là Bạch Nguyệt Diệu phân phó Hắc Mạc Dực làm chuyện gì, hắn cũng sẽ không hỏi, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao Bạch Nguyệt Diệu giữ Hắc Mạc Dực làm tâm phúc.Bạch Nguyệt Diệu vẫn như cũ nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Lam Điệp Nhi nữa, Bạch Nguyệt Diệu có chút mất mát đóng cửa sổ lại.Thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu sớm đã nghe Bạch Tinh Ngân nói qua tên của Lam Điệp Nhi, nhưng hắn vẫn muốn chính Lam Điệp Nhi nói ra tên của mình.Đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Bạch Nguyệt Diệu cười hạnh phúc.Hắn cảm thấy trêu chọc Lam Điệp Nhi là chuyện có thể khiến mình vui vẻ nhất rồi, ở trong thâm cung, có thể khiến Bạch Nguyệt Diệu nở nụ cười hạnh phúc như vậy có mấy người chứ? “Từ sau khi mẫu thân qua đời cũng không có?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi mình, đúng vậy, kể từ sau khi mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu qua đời, Bạch Nguyệt Diệu vẫn ngụy trang cho mình, mặc dù cả ngày nở nụ cười, nhưng không một lần nào là do thật lòng. Chỉ có hôm nay, hắn cơ hồ đem nụ cười sau năm 7 tuổi quay lại. Cho hắn những thứ này đều là Lam Điệp Nhi, khiến hắn có thể cười thật tâm cũng là Lam Điệp Nhi, hắn cảm thấy cùng Lam Điệp Nhi ở chung một chỗ hắn sẽ vứt bỏ tất cả những thứ ngụy trang, như vậy là tốt hay không tốt đây?Vừa nãy hắn bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi của mình, Bạch Nguyệt Diệu cũng không dám khẳng định là không phải xuất phát từ trong lòng, vì Bạch Nguyệt Diệu thật lâu trước đây đã nhìn thấu, đối mặt với hậu cung tranh chấp, ngươi lừa ta gạt, nếu hắn thật có yêu ai cũng sẽ không để nàng cuốn vào mấy chuyện phân tranh này, trừ phi hắn làm vua, hắn sẽ để nữ tử hắn yêu làm Hoàng hậu.Cho nên mới vừa rồi Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu có lẽ là chuyện tốt...Nhưng... Lúc Lam Điệp Nhi cự tuyệt Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy trong tim có chút đau đớn, đây là cảm giác gì? Bạch Nguyệt Diệu không biết, vì Bạch Nguyệt Diệu chưa từng thật lòng yêu bất kỳ nữ tử nào, ngay cả vừa rồi bảo Lam Điệp Nhi làm Hoàng phi, cũng là nhất thời xúc động của Bạch Nguyệt Diệu mà thôi.Nhưng... Hắn làm sao biết, thật ra thì cảm giác đau lòng này, chính là tình yêu chân thành đây???Làm Bạch Nguyệt Diệu đau lòng thật ra không phải chỉ có chuyện đó, đó chính là Lam Điệp Nhi nói đến Huyễn Ngâm Phong, nhìn vẻ mặt Lam Điệp Nhi lúc nhắc tới Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu rất ghen tỵ, hắn không hiểu rốt cuộc Huyễn Ngâm Phong có điểm nào tốt...