Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 325: Thần trộm quốc tế chẳng qua cũng chỉ là tên trộm mà thôi (88-4)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Lệnh Hồ Ly lắc đầu, thở dài nói: "Em đừng cười sớm, mặc dù đôi này chia rẽ không thành công, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng bằng mặt không bằng lòng!”Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Trì Lạc có phần cứng ngắc.Thoạt nhìn có vẻ hờ hững mà lại cứng ngắc.Nam Cung Tĩnh, quả nhiên lợi hại!Đầu kia, Lệnh Hồ Ly hình như không cảm nhận được tâm tình của cô, tiếp tục dùng lời nói đâm vào vết thương của cô:"A Trì, em cũng biết. . . . . . dung mạo của Nam Cung Tĩnh ít ai sánh bằng. Hơn nữa, thân phận, phong cách, trình độ hoạc vấn của cô ta, những thứ này... Đối với đàn ông mà nói, đều là độc dược chết người. . . . . . . . . . . .""Hơn nữa, lúc cô ta cướp người, cứ như theo đuổi chồng, không hề vui đùa giống trò chơi. Mỗi lần cô ta đều công khai theo đuổi.... Mặc dù những người đàn ông cô ta giật thành công đều bị cô ta chà đạp, nhưng lúc cô ta theo đuổi rất thật lòng.”"Người cô ta toan tính theo đuổi, A Trì.... Trên đời không có mấy người đàn ông cự tuyệt được cô ta."Nguyệt Trì Lạc phiền não vò tóc: "Chẳng lẽ thật sự không có ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của cô ta sao?"Đông Phương Tuyết cũng không thể sao?Có thể sao?Hắn có thể cự tuyệt sao?Lệnh Hồ Ly bất đắc dĩ nhún vai: "A Trì, nếu như bây giờ có một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết theo đuổi em... em có động lòng không?”Một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết?Trên thế giới này, còn có người như vậy sao?Nếu như thật sự có thì sao?Nguyệt Trì Lạc cau mày, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Không biết."Không dám cam đoan!"Em thật đúng là thành thật ."Lệnh Hồ Ly thật ra không biết nói gì, theo như những gì mà hắn hiểu về Nguyệt Trì Lạc, hắn vốn không nghĩ cô sẽ kiên quyết trả lời: không biết.Không ngờ, đáp án lại là không biết.Nhưng. . . . . . Hắn cười, ác ý nhắc nhở: "Thấy chưa... Ngay cả em cũng không thể đảm bảo có thể động lòng với người đàn ông khác, huống chi là người đàn ông của em!”Ngay cả mình cũng không thể bảo đảm, có tư cách gì khiến người khác bảo đảm?"Nhưng. . . . ."Nguyệt Trì Lạc kiên quyết nói: "Em vẫn chưa bao giờ gặp người đàn ông hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết, trong mắt em, nếu Đông Phương Tuyết chỉ đứng thứ hai thì không ai có thể đứng thứ nhất.”
Lệnh Hồ Ly lắc đầu, thở dài nói: "Em đừng cười sớm, mặc dù đôi này chia rẽ không thành công, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng bằng mặt không bằng lòng!”
Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Trì Lạc có phần cứng ngắc.
Thoạt nhìn có vẻ hờ hững mà lại cứng ngắc.
Nam Cung Tĩnh, quả nhiên lợi hại!
Đầu kia, Lệnh Hồ Ly hình như không cảm nhận được tâm tình của cô, tiếp tục dùng lời nói đâm vào vết thương của cô:
"A Trì, em cũng biết. . . . . . dung mạo của Nam Cung Tĩnh ít ai sánh bằng. Hơn nữa, thân phận, phong cách, trình độ hoạc vấn của cô ta, những thứ này... Đối với đàn ông mà nói, đều là độc dược chết người. . . . . . . . . . . ."
"Hơn nữa, lúc cô ta cướp người, cứ như theo đuổi chồng, không hề vui đùa giống trò chơi. Mỗi lần cô ta đều công khai theo đuổi.... Mặc dù những người đàn ông cô ta giật thành công đều bị cô ta chà đạp, nhưng lúc cô ta theo đuổi rất thật lòng.”
"Người cô ta toan tính theo đuổi, A Trì.... Trên đời không có mấy người đàn ông cự tuyệt được cô ta."
Nguyệt Trì Lạc phiền não vò tóc: "Chẳng lẽ thật sự không có ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của cô ta sao?"
Đông Phương Tuyết cũng không thể sao?
Có thể sao?
Hắn có thể cự tuyệt sao?
Lệnh Hồ Ly bất đắc dĩ nhún vai: "A Trì, nếu như bây giờ có một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết theo đuổi em... em có động lòng không?”
Một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết?
Trên thế giới này, còn có người như vậy sao?
Nếu như thật sự có thì sao?
Nguyệt Trì Lạc cau mày, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Không biết."
Không dám cam đoan!
"Em thật đúng là thành thật ."
Lệnh Hồ Ly thật ra không biết nói gì, theo như những gì mà hắn hiểu về Nguyệt Trì Lạc, hắn vốn không nghĩ cô sẽ kiên quyết trả lời: không biết.
Không ngờ, đáp án lại là không biết.
Nhưng. . . . . . Hắn cười, ác ý nhắc nhở: "Thấy chưa... Ngay cả em cũng không thể đảm bảo có thể động lòng với người đàn ông khác, huống chi là người đàn ông của em!”
Ngay cả mình cũng không thể bảo đảm, có tư cách gì khiến người khác bảo đảm?
"Nhưng. . . . ."
Nguyệt Trì Lạc kiên quyết nói: "Em vẫn chưa bao giờ gặp người đàn ông hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết, trong mắt em, nếu Đông Phương Tuyết chỉ đứng thứ hai thì không ai có thể đứng thứ nhất.”
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Lệnh Hồ Ly lắc đầu, thở dài nói: "Em đừng cười sớm, mặc dù đôi này chia rẽ không thành công, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng bằng mặt không bằng lòng!”Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Trì Lạc có phần cứng ngắc.Thoạt nhìn có vẻ hờ hững mà lại cứng ngắc.Nam Cung Tĩnh, quả nhiên lợi hại!Đầu kia, Lệnh Hồ Ly hình như không cảm nhận được tâm tình của cô, tiếp tục dùng lời nói đâm vào vết thương của cô:"A Trì, em cũng biết. . . . . . dung mạo của Nam Cung Tĩnh ít ai sánh bằng. Hơn nữa, thân phận, phong cách, trình độ hoạc vấn của cô ta, những thứ này... Đối với đàn ông mà nói, đều là độc dược chết người. . . . . . . . . . . .""Hơn nữa, lúc cô ta cướp người, cứ như theo đuổi chồng, không hề vui đùa giống trò chơi. Mỗi lần cô ta đều công khai theo đuổi.... Mặc dù những người đàn ông cô ta giật thành công đều bị cô ta chà đạp, nhưng lúc cô ta theo đuổi rất thật lòng.”"Người cô ta toan tính theo đuổi, A Trì.... Trên đời không có mấy người đàn ông cự tuyệt được cô ta."Nguyệt Trì Lạc phiền não vò tóc: "Chẳng lẽ thật sự không có ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của cô ta sao?"Đông Phương Tuyết cũng không thể sao?Có thể sao?Hắn có thể cự tuyệt sao?Lệnh Hồ Ly bất đắc dĩ nhún vai: "A Trì, nếu như bây giờ có một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết theo đuổi em... em có động lòng không?”Một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết?Trên thế giới này, còn có người như vậy sao?Nếu như thật sự có thì sao?Nguyệt Trì Lạc cau mày, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Không biết."Không dám cam đoan!"Em thật đúng là thành thật ."Lệnh Hồ Ly thật ra không biết nói gì, theo như những gì mà hắn hiểu về Nguyệt Trì Lạc, hắn vốn không nghĩ cô sẽ kiên quyết trả lời: không biết.Không ngờ, đáp án lại là không biết.Nhưng. . . . . . Hắn cười, ác ý nhắc nhở: "Thấy chưa... Ngay cả em cũng không thể đảm bảo có thể động lòng với người đàn ông khác, huống chi là người đàn ông của em!”Ngay cả mình cũng không thể bảo đảm, có tư cách gì khiến người khác bảo đảm?"Nhưng. . . . ."Nguyệt Trì Lạc kiên quyết nói: "Em vẫn chưa bao giờ gặp người đàn ông hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết, trong mắt em, nếu Đông Phương Tuyết chỉ đứng thứ hai thì không ai có thể đứng thứ nhất.”